ღ♥ °•° --> 8A-Quang Trung-Vinh< -- °•° ♥ღ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ღ♥ °•° --> 8A-Quang Trung-Vinh< -- °•° ♥ღ

8A no.1♥Welcome to our 4rum-class 8A♥8A no.1
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 [NC-17] Căn phòng bí mật

Go down 
Tác giảThông điệp
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 7:13 am

Title:Căn phòng bí mật

Author: Kuru and Kunnie * cặp đôi chị em hâm ngơ vô đối ^^*

Disclaimer: Họ mãi mãi không thuộc về chúng tớ , nhưng số phận của họ trong fic là do bọn tớ quyết định, kể cả cái chết

Paring: Yunjae and other couple Mad

Rating: NC-17

Warning: Mình không chịu trách nhiệm với những bạn chẻ chưa đủ tuổi đâu nhá! Nhưng mừ bọn mình cũng chưa đủ tuổi =))

Category/Genre: OOC, supernatural, mystery, horror, violence

Length: longfic

Summary: Khi màn đêm buông xuống, nỗi sợ hãi bao trùm lên thành phố SM Town... Jaejoong mở cánh cửa bị khóa chặt ra và...
- AAAHHHHHH

Status: On- going

Note: Tặng cho ác quỷ đến từ thiên đường của cả gia đình Kuru và Kunnie. Bạn này là fan hâm mộ của Niny ss với cái fic “ Ác ma đến từ thiên đường đấy” Mad Yêu bạn này lắm cơ! Khi nào cũng ủng hộ bọn mình. Mad

P/S: Đây là lần đầu bọn tớ viết thể loại supernatural nên có nhiều sai sót, cả nhà thông cảm ah! Cứ chặt chém thoải mái! Bọn mình không ngại đâu. Sau khi qua khá nhiều beta bọn mình cũng có edit lại nhiều lần và đây là bản chính gốc đã được sửa chữa để phục vụ các bạn bản tốt nhất đây! Bọn mình khá tự tin với fic này nên sẽ không bỏ fic đâu! Đã theo là theo đến cùng nhé!
* Hóng và cười thân ái* Smile)



~~~ START FIC~~~

~~~ CHAP 1 ~~~

SM Town là 1 thành phố bình thường, cuộc sống ở đây rất sầm uất và ồn ào, nó cũng như bao thành phố khác vậy. Thành phố này là thành phố sầm uất và lớn nhất của Kpop land.

Ở cả cái Thành phố rộng lớn bậc nhất bậc nhì này ai cũng đều biết đến sự có mặt của boyband DBSK đang làm mưa làm gió tại tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc cũng như vua của những concert bán cháy vé.

Tất cả thành viên đều rất đáng yêu, chỉ có 1 thành viên luôn mang 1 vẻ bí ẩn, anh có 1 đôi mắt 1 mí sắc lạnh, ánh nhìn như muốn giết người. Anh hào hoa phong nhã, các cô gái đều tự tìm đến với anh, anh yêu rất nhiều người, nhưng lần nào qua đêm với anh xong các cô gái đều biến mất không tung tích, cứ như họ chưa từng xuất hiện trên đời này vậy. Anh là leader Jung Yunho.

Ngoài ra các thành viên khác cũng đáng yêu chẳng kém. Jaejoong mang 1 vẻ ngoài nữ tính nhưng lại rất mạnh mẽ, hay tò mò, thích nấu ăn và chăm sóc cả nhà. Đây là người bạn thân thiết nhất với Yunho nhưng hình như cậu ấy cũng không hiểu nguyên nhân mất tích của các cô gái qua đêm với Yunho.

Tiếp theo là chú chuột con Yoochun, thích làm bộ, thích phim ảnh, thích quan tâm tới người khác nhưng đôi lúc lại rất nhí nhố chả hiểu được

Junsu là 1 cậu bé thích làm bộ đáng yêu, thích ăn uống cho mập lên mới thôi, hát hò lải nhải và bóng đá cả ngày, hễ có bóng đá là cứ thức đến khi nào hết trận mới thôi.

Còn maknae thì sao? Shim Changmin đáng yêu, thích ăn uống, laptop, sưu tập đĩa CD, thích tranh nhau đồ ăn với Junsu. Được cưng chiều nhất nhà nên đâm ra đôi lúc hơi láo lếu.

Căn nhà của DBSK cũng rất đáng yêu, căn nhà 3 tầng rộng rãi được mua lại của 1 tay tỷ phú, có hồ bơi, sân tập đàng hoàng, nhưng lại có 1 cánh cửa không bao giờ được phép mở, mà cũng không ai mở được nó, Yunho nói thế vì anh là người đã trao đổi với cựu chủ nhân của căn nhà này. Phòng này nằm ở cuối hành lang tầng 2, nó không có ánh sáng, cũng chẳng có ai gắn đèn ở đó nên mỗi lần đi qua tầng 2 thì căn phòng bỗng âm u đáng sợ đến lạ. Căn phòng là 1 bí ẩn nhưng rồi nó cũng chìm vào quên lãng của mọi người, ngoại trừ 1 người có tính tò mò : Kim Jaejoong. Cậu vẫn ước ao được mở cánh cửa đó 1 lần, 1 lần cũng được để xem trong đó có cái gì mà bí ẩn thế.

- Yo! Mấy đứa! Hyung về muộn nhé! Mua đồ ăn rồi đây!

- Cậu lại đi với cô gái nào ah?

- Uh... không cần để phần cơm cho tớ đâu.

Mặt Jaejoong xìu xịu, cứ mỗi lần Yunho đi với cô gái nào đó là y như rằng Jaejoong hay nổi giận vô cớ ngay.

Ai cũng biết Jaejoong rất thích Yunho, phải rồi, bạn bè mấy năm trời, thân nhau như anh em thì cũng phải có tình cảm nay sinh chứ. Chả có ai là không biết, ngoại trừ Yunho, anh là con người rất hờ hững với tình cảm. Nhẹ bâng và có chút lạnh lùng.

- Khi nào cậu về?

- Sớm nhất là sáng mai, muộn nhất là tối mai.

- Thế khi nào về thì nói cho tớ 1 tiếng, tớ nấu cơm cho mà ăn.

- Ừ! Cảm ơn cậu. Nhưng thôi không cần đâu. Tớ sẽ ăn ở ngoài cũng được, ở nhà ngủ ngon nhé! Nếu tối mai mà khuya tớ mới về thì tớ sẽ vào phòng thật nhẹ cho cậu ngủ, được chưa?

- Uh!... Bye!....


Thế là đêm nay Jaejoong ngủ 1 mình.

Cậu hay lấy lí do là sợ ma để Yunho sang ngủ với mình nhưng kì thực cậu đâu có sợ ma. Lâu thành lệ, Yunho quen ngủ với Jaejoong luôn. Yunho rất tử tế, nếu về muộn mà Jaejoong đang ngủ thì sẽ rất nhẹ nhàng vào phòng. Nhưng đầu tiên là đi tắm. Hễ đi về là tắm dù có khi cả ngày đã tắm 3 lần, nhưng khi nào đi với 1 cô gái nào đó Yunho tắm rất lâu, có khi mất cả 4 tiếng đồng hồ mà vẫn ngâm mình trong bồn tắm.

Jaejoong quen rồi.

Nhưng mà cậu không tài nào chịu được Yunho khi anh đi cùng cô gái khác rồi make love. Cậu ghét những cô gái ve vãn Yunho, ghét mùi nước hoa trên tóc Yunho để đi gặp gớ các cô gái, ghét cả bản thân mình vì không ngăn được Yunho.



.....................



Tối hôm sau...

Khi tất cả các thành viên đã đi ngủ rồi, 1h đêm, cái im lặng đến rợn người, Jaejoong không ngủ được, đêm nay có sấm mà cậu lại rất sợ tiếng sấm chớp nổ.

“ Cạch “

Yunho nhẹ nhàng mở cửa, đinh ninh Jaejoong đã đi ngủ rồi. Jaejoong nhắm hờ mắt nhìn, 1 tia chớp lóe sáng lên.

MÁU.

Người Yunho đầy máu. Máu khắp mặt và khắp chiếc áo trắng mà anh mặc.

Gì thế này?

Yunho bị thương ư?

Nhưng không hiểu sao Jaejoong không vùng dậy để xem vêt thương cho Yunho, cậu chỉ nằm đó và hé mắt quan sát xem Yunho làm gì.

Lại 1 tia chớp sáng nữa.

Mắt Yunho thật đáng sợ, nó hình như có màu đỏ như máu, cả toàn thân đầy 1 màu máu và cái mùi tanh của máu xốc thẳng vào mũi Jaejoong làm cậu suýt buồn nôn.

- Mẹ kiếp! Tanh tưởi!

Yunho cởi chiếc áo ra, rủa lên 1 câu rồi mở tủ lấy đồ để đi tắm. Nhưng trên người Yunho không hề có 1 vết thương nào. Vậy máu là từ đâu ra?

“Két”

Jaejoong trở người làm chiếc giường cọt kẹt kêu lên, Yunho quay phắt lại.

- Cậu đang ngủ hay thức đấy...???

Không hiểu sao Jaejoong lại trả lời lại Yunho

- Ngủ!

- Thế sao cậu nói chuyện được với tớ?

- Nói mớ!

- Thôi đi... – Yunho đi về phía chiếc giường – Cậu lừa ai chứ đừng tưởng lừa được tớ

Rồi Yunho ngồi trên giường nhìn Jaejoong, cậu vùng dậy kéo Yunho lại gần

- Cậu bị thương ah? Sao người cậu toàn máu vậy?

- Tớ không sao...

- Còn nói nữa! Có biết tớ lo cho cậu như muốn chết không?

- Được rồi, để tớ đi tắm nào.

Yunho bỏ vào nhà tắm để lại Jaejoong với 1 mớ hỗn độn trong đầu. Cậu không hiểu tại sao Yunho lại trông đáng sợ như vậy. Anh hiền lắm mà... chẳng hiểu nổi Yunho nữa. Jaejoong thở dài rồi nằm miên man suy nghĩ.

Yunho bước ra, mùi thơm quyến rũ của dầu tắm át hết mùi máu tanh tưởi lúc nãy, nằm xuống bên cạnh Jaejoong. Yunho nhắm mắt lại, nhưng anh không ngủ được.

30 phút trôi qua, im lặng, không ai nói với ai câu nào, Jaejoong quay lưng với Yunho. Và bỗng nhiên, Yunho mở lời:

- Cậu sợ Vampire không?


Được sửa bởi yunyunjaejae ngày Sun Jul 01, 2012 9:07 am; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 7:13 am

~~~ CHAP 2 ~~~


“ Cậu sợ Vampire không?”


“ Cậu sợ Vampire không?”


“ Thế cậu sợ tớ không?”


- Jaejoong hyung! – Changmin đập tay lên bàn thị uy

- Ừ... Ờ.... Hyung đây... sao thế?

- Cả sáng nay hyung cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, có chuyện gì xảy ra sao?

- Không... Hyung khỏe mà... nghĩ vớ vẩn thôi ấy!... Hì hì...

- Cười gì nữa! Hyung không được ốm đâu nha! Hyung mà ốm là em không có nguồn sống nữa đâu đấy!

- Rồi! Hyung thề là hyung sẽ không bao giờ ốm để Minnie của hyung vui lòng được chưa?

- Tạm tạm được!

Jaejoong cứ nhớ về câu nói hôm qua của Yunho. Tại sao anh lại hỏi cậu như thế? Ý anh là sao? Yunho cũng là con người khó đoán. Đừng hòng đoán được tâm tư của anh ra sao qua ánh mắt vì mắt Yunho rất lạnh, người ta nói mắt Yunho như là 1 tảng băng vậy. Tảng băng của sự lạnh lùng và bí ẩn. Jaejoong cũng thế, cậu không đoán được Yunho nghĩ cái gì.

Yunho bước ra, tươi cười với những member còn lại của DBSK, ngồi vào bàn ăn và bắt đầu xem TV, vừa xem vừa ăn. Jaejoong ăn không nổi, cứ nhìn Yunho là cậu nhớ đến hình ảnh đầy máu của Yunho hôm qua. Cậu sợ Yunho. Không phải vì máu mà vì sự bí ẩn đến rùng mình của Yunho.

Chưa bao giờ anh nói với ai về thân thế gia đình mình. Cũng chưa ai hiểu được quá khứ của Yunho ra sao. Kể cả Jaejoong.

Nhưng trong mắt các member của DBSK và các Cassiopeia –cộng đồng fan của DBSK thì Yunho là 1 best leader tuyệt vời và vẻ bí ẩn đó rất lôi cuốn.

- Sao Jaejoong hyung cứ thần người ra nhìn Yunho hyung thế?

- Đâu có đâu!

- Xí! Đừng có giấu bọn em!

- Đâu có nhìn, hyung đang ăn mà!

- Junsu này! Hình như Jaejoong hyung nhà mình yêu rồi hay sao ấy! hí hí! – Yoochun nói thầm với Junsu

- Ừ! Chỉ có yêu rồi mới như thế thôi! – Junsu tán thành

- Yah! Mấy cái đứa này! Hyung cho nhin đói luôn bây giờ!!!

Buổi sáng không mấy bình yên của nhà DBSK là đây.



................................................



- Yo! Mấy đứa!....

- ... Hyung lại đi đây! – Bọn nhóc tiếp lời Yunho

- Ừ! Sống cùng nhau mấy năm có khác ha! Hiểu hyung hơn cả bản thân mình! Rồi hyung mua quà cho nhé!

- Em muốn sushi!

- Em muốn chả cá!

- Em muốn bộ đồ chơi PS3!

- Tớ muốn cậu về sớm!

- OK! Mấy cái kia thì được nhưng về sớm của Jaejoong thì không được rồi! Cậu muốn gì tớ sẽ mua cho?

- Muốn cậu về sớm! Thế thôi! Đi cẩn thận.

Yunho mỉm cười rồi quay lưng đi. Cái dáng mạnh mẽ ấy đi mất hút làm Jaejoong thấy mình thật đáng thương. Yêu mà đau như thế này thì yêu làm gì cơ chứ?

Yunho tốt bụng, Yunho đẹp trai, Yunho hào hoa, Yunho mạnh mẽ....

Yunho.... Yunho......

Cứ thế, cậu yêu Yunho mất rồi...



...................................................




Màn đêm buống xuống, nỗi sợ hãi bao trùm lên thành phố SM Town, bóng tối nuốt chửng tất cả, không 1 ánh đèn mờ ảo nào dọi vào căn nhà của DBSK. Ánh trăng mập mờ mang theo 1 sự bí ẩn đến rợn người cho cả căn nhà này.

12h đêm....

Người ta nói giờ này hay có ma xuất hiện. Chả biết có đúng hay không nữa. Jaejoong không tin, nếu có ma thì nó túm cổ cậu đi lâu rồi, chờ đến phút này làm gì nữa....

Định chìm vào 1 giấc ngủ chẳng mấy ngon lành Jaejoong lại thấy rùng mình...

Có ai đang theo dõi cậu, có ánh mắt ai đó.

“ Cộp”

Cửa sổ cứ đập ra đập vào trông rất đáng sợ, Jaejoong đứng nhìn ra ngoài, chẳng có ai hết. Chắc là gió rồi.

Vừa quay lại giường ngủ thì 1 cái gì đó vụt qua, rèm cửa rung rung trông rất đáng sợ. Cố trấn tĩnh bản thân Jaejoong cho qua nhưng mà...


“ Két.....”


Không phải phòng Jaejoong, thế thì tiếng cửa kêu đó là của phòng nào? Yoochun? Junsu? Hay Changmin? Nhưng mà bọn chúng đâu có rảnh mà 12h đêm lang thang ở đâu trong nhà này.

Hay là ma?

Vớ vẩn. Làm gì có ma!

Hay là chuột?

Ngốc! Chuột làm gì mở được cửa?

Thế là cái gì?

Thử đi xem sao!

Jaejoong nhón chân bước ra khỏi căn phòng của mình. Cậu thấy sợ, ánh đèn mờ từ chiếc di động của cậu hắt lên 1 khoảng sáng bé nhỏ. Jaejoong mon men đi qua các phòng. Không 1 phòng nào mở. Cậu đi qua căn phòng bí ẩn cuối hành lang, nghĩ rằng bỏ qua nhưng rồi lại nghĩ lại.

Chiếu thử đèn vào đó, nó MỞ.

Cửa đang hé mở rất khẽ, định đi vào xem có cái gì thì ...

“BỘP”

- AAAHH!!!! – Jaejoong hét lên

- Cậu làm gì ở đây thế?

- Yunho! Cậu làm tớ mất hết cả hồn! Phù phù.... Mà Yunho này! Lúc nãy tớ thấy cửa này hé hé đó!

- Đâu có! Chắc cậu nhìn nhầm!

- Thật mà! Đây này!

Jaejoong dọi đèn vào cửa nhưng lạ thay, nó đóng chặt lại từ khi nào rồi. Jaejoong chạy đến mở cửa ra nhưng vô ích, nó đóng chặt.

- Thế nào? Có gì không ông vua tò mò?

- Lạ quá! Ban nãy tớ còn thấy nó mở mà!

- Thôi! Cậu mộng du đấy ah? Mình đi ngủ nào!

Jaejoong đi về phòng cùng Yunho nhưng cậu không tin cậu nhìn nhầm. Ngoái lại nhìn cánh cửa 1 lần nữa, cậu thấy rùng mình. Chẳng lẽ là có ma thật sao?
Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 7:13 am

~~~ CHAP 3 ~~~

- Ư ... ư....

Jaejoong thấy đau ở cổ, cậu không biết có chuyện gì xảy ra nữa, cậu không mở mắt ra nổi xem đó là cái gì mà làm cậu đau đớn đến vậy.

1 mùi hương xộc vào mũi cậu, cái mùi hương quen thuộc ấy, quyến rũ và bí ẩn. Là Yunho sao?

“Cậu ấy làm gì mình vậy?”

Jaejoong tự hỏi trong vô thức, cậu không tài nào mở mắt ra được. Thật đáng sợ. Cái đau ở cổ như 1 luồng điện xẹt ngang vào đầu óc Jaejoong, cái gì đó cắm sâu vào cổ cậu, bàn tay ai đó giữ cậu lại




........................



- AAHHH!!! – Jaejoong bật người tỉnh dậy – Hộc hộc..... Đây là.... Ra là mơ sao?....

Yunho vẫn còn đang ngủ cơ mà, thế ai cắn lấy cậu được, cái gì thế này. Jaejoong mơ hồ lắc lắc mái tóc mềm của mình, cậu sợ cái cảm giác ấy. Nó bí ẩn và lạnh lùng, xâm chiếm đầu óc Jaejoong.

- Cậu sao thế?

- Ác mộng! Yunho ah!!! Ác mộng!!!

Yunho quàng tay qua ôm chặt lấy Jaejoong làm cậu bất ngờ và thoáng đỏ mặt

- Có tớ đây rồi! Yên tâm mà ngủ đi

Rồi Jaejoong rúc vào người Yunho mà ngủ. Cậu quên đi cái cơn ác mộng đáng ghét ban nãy để ngủ thật ngon.


“ Jaejoong ah... Máu của cậu ngon lắm....”


.................................



- Jaejoong hyung! Có cái gì ở cổ hyung kìa!

Changmin chỉ chỉ vào 2 cái vết sâu và tròn tròn ở trên cổ Jaejoong. Jaejoong thoáng chạm vào cổ mình... Đúng là có cái gì đó ở cổ cậu, nó không đau, nhưng sâu và tròn, như là bị cái gì đâm vào vậy.

- Muỗi ah?

- Làm gì có con muỗi nào có cái vòi to thế chứ hyung ngốc!

- Ừ ha... Hay là muỗi biến đổi gen Min nhỉ?

- Hyung cứ đùa, làm gì có thể loại muỗi biến đổi gen chứ!

Jaejoong mỉm cười với Changmin. Tại sao thế? Đêm qua là giấc mơ hay sự thực vậy? Nếu là mơ tại sao cậu lại có cái dấu này?

Nhưng Jaejoong quên rất mau, cậu không để ý đến cái vết ở cổ nữa. Cậu cũng quên bẵng đi cái cánh cửa he hé đó. Cậu chỉ nhớ đêm qua Yunho đã ôm cậu ngủ và cậu ngủ rất ngon. ^^ hehe!


..........................................



- Hôm nay hyung không về mấy đứa nhé!

- Lại còn không về nữa ah! Hyung mai nhớ mua hamburger cho bọn em nha! Tiệm Mirotic bán Hamburger ngon lắm ! Nghe nói chủ tiệm đó là fan bọn mình nên lấy tên Mirotic làm tên cửa hàng luôn. Hí hí. Mình mà đến mua chắc họ miễn phí quá! Nhưng mà mình không phải là người ăn quỵt ở chùa nên cứ trả tiền cho sòng phẳng hyung nhỉ!

- Vâng, tôi biết tính cậu rồi. Toàn ăn tiền của tôi rồi mà cứ làm như ta đây chưa bao giờ ăn thứ gì của người khác.

- Hí hí! Chỉ có Yun hyung mới hiểu được em!!!

- Tớ đi Jae nha! Đừng có thức khuya rồi mộng du đó! Tối nay không có ác mộng nữa đâu, cứ yên tâm mà ngủ ngon. Tớ sẽ mua gối ôm về cho cậu ôm nha!

- 1 con gấu to bằng người tớ ấy – Jaejoong đòi hỏi

- Ừ! To hơn cũng có! –Yunho mỉm cười thiên thần.

Rồi Yunho lại đi.

Đêm nay, không biết còn gặp ác mộng nữa không?

“Yunho ah....Tớ thắc mắc lắm....”

Jaejoong nhìn theo bóng Yunho khuất dần, cậu muốn giống như đêm qua ấy. Được Yunho trong lòng mà ngủ mới hạnh phúc biết bao.


.....................................



Màn đêm bao trùm lện thành phố, lại như đêm qua, 1 nỗi sợ hãi không tên bao trùm lấy căn nhà DBSK. Tại sao cứ 12h đêm căn nhà này lại u ám 1 nỗi sợ như vậy? Nỗi sợ đó là gì?

Nỗi sợ ấy ám ảnh Jaejoong, không có Yunho, căn nhà này trở nên đáng sợ hơn lúc nào hết.

Hình như Jaejoong thấy có tiếng động gì đó. Gần mà cũng rất xa...

Tiếng động chạm vào từng nơ ron thần kinh của cậu, Jaejoong lắng tai nghe ngóng xem đó là gì

Có tiếng người khóc ở đằng xa

Có tiếng cào xé ở đằng xa

Có tiếng cười thỏa mãn ở đằng xa

Và có 1 tiếng “ Két...” ngay trong căn nhà này...

Jaejoong lần này thu hết can đảm vào 1 nơi rồi đi ra ngoài cầm đèn pin và đi 1 mạch về phía căn phòng ấy không chần chừ 1 giây nào.

Cửa hé như hôm qua...

Hít 1 hơi thật sâu, Jaejoong mở toang cửa...

- AAAAAAHHHHHH!!!!!!!!

Cái gì thế? Cái gì mà làm Jaejoong sợ hãi đến thế? Nó ư??? Nó là...
Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 7:14 am

~~~~ CHAP 4 ~~~~

Có 1 ánh sáng chói hắt vào mặt Jaejoong làm cậu thấy khó chịu, cậu nhiu nhiu mắt và từ từ hé ra. Đập ngay vào mắt cậu là Changmin đang cầm gói snack trên tay vẻ rất mừng rỡ:

- Jaejoong hyung tỉnh rồi này cả nhà ơi!

- Ơ.... Đây ..... Đây là....

- Là phòng của hyung đấy! Hôm qua hyung làm gì mà ngất xỉu thế? Yunho hyung thấy hyung ngất xỉu mới đưa về phòng đó.!

- Yun... ho....

Jaejoong ôm trán, cậu không nhớ rõ cái gì với cái gì nữa. Cái gì đã làm cậu sợ mà hét toáng lên rồi ngất xỉu như vậy? Cậu không nhớ cậu đã thấy gì trong căn phòng đó nữa, chỉ biết là nó rất đáng sợ thôi. Đầu óc cậu làm sao thế này?

Yunho đứng trước cửa, khoanh 2 tay trước ngực rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jaejoong tỉnh lại. Changmin cười tươi:

- Hyung làm em sợ muốn chết!

- Nói dối! – Junsu phản pháo – Thế mà em còn ăn snack 1 cách ngon lành đấy thôi!

- Thôi nào! Jaejoong hyung mới tỉnh, đừng có làm ồn chứ! – Yoochun nhẹ nhàng can ngăn chứ nếu không 2 cái người này mà cãi nhau chắc đến tết năm sau quá!

- Mấy đứa ra ngoài hết đi, hyung có chuyện muốn nói với Jaejoong. – Yunho đuổi khéo bọn trẻ ra ngoài.

Khi bọn trẻ đã đi ra ngoài hết, Yunho mới mở lời 1 cách lo lắng và khó khăn

- Cậu đã thấy những cái gì trong đó?

- Tớ... tớ không tài nào nhớ được.... Có máu... có cái gì đó rất đáng sợ.... nó làm tớ sợ đến thất thần nhưng đó là cái gì thì tớ hoàn toàn không nhớ nổi...

- Thật không?

- Ừ... – Jaejoong luôn như thế, thật thà đến dại dột

- Lần sau đừng nên đến đó nữa, nếu không cậu sẽ chết luôn chứ đừng có nói là ngất xỉu may mắn như lần này...

- Yun.... Yunho này.... Có phải cậu biết rõ ở trong đó có cái gì không?

- Tốt hơn là cậu đừng có tò mò nữa... đó không phải là tính tốt đâu.

- Nhưng...

Yunho không nói thêm quay người bỏ đi để lại Jaejoong với 1 mớ giày vò trong đầu óc tâm can. Cậu đã thấy cái gì?



“ Cứu.... cứu tôi với..... Cứu”


Cậu nghe thấy âm thanh đó.

Và máu nữa.... rất nhiều máu...

Hình như có cả người.... đúng rồi.... rất nhiều người...

Nhiều lắm.... và họ đều giống y như nhau....

Nhưng cậu không tài nào nhớ nổi họ ra sao nữa. Cậu ôm đầu rồi vò mạnh mái tóc rối bời của mình.

Yunho biết chuyện này... phải chăng Yunho cũng là người gây ra những chuyện này?

Không thể nào... Yunho rất hiền lành cơ mà... chắc không phải đâu...

Nhưng không có cái gì là không thể, Yunho lại có hành tung rất bí ẩn, hành động của cậu ấy cũng vậy.

Làm sao đây?

Jaejoong như bị dồn vào đường cùng, cậu không biết phải làm sao và nên làm gì nữa. Mọi thứ dường như quá đủ rồi, Jaejoong vò mái tóc mềm của mình. Cậu đi đến 1 quyết định, 1 quyết định có ảnh hưởng đến an nguy tính mạng của cậu, quyết định dẫn đến những đau khổ của Jaejoong sau này.

Đi tìm sự thật của căn phòng bí ẩn.


...................................


Jaejoong lật lại tất cả những hồ sơ giấy tờ nhà, sổ đỏ, những tờ báo về những vụ mất tích bí ẩn của các cô gái. Cậu đoán căn phòng, Yunho và các cô gái có liên quan đến nhau, 1 mối liên quan mật thiết.

Cậu gặng nhớ lại những gì mình đã thấy đêm qua. Có máu , có người, có tiếng kêu cứu và có 1 thứ vô cùng đáng sợ làm cậu ngất xỉu đi. Thứ đó là gì? Jaejoong lật tung đầu óc mơ hồ của mình lên, cố ghép lại những mảnh kí ức về căn phòng và bí ẩn bên trong mà cậu thấy.

- Cậu đang làm gì thế?

- Yun... Yunho ah...

Jaejoong gạt tất cả những giấy tờ vào ngăn bàn rồi đóng chặt lại, nở 1 nụ cười rất tươi và bình thường với Yunho.

- Chẳng có gì hết! Chán quá lôi báo ra đọc thôi.

- Thật không đấy?

- Ừ! Mà đêm nay cậu có đi với cô gái nào nữa không?

- Không! Mà cậu có bị gì không đấy? Đêm nay bọn mình đi fan meeting mà. Họ mời bọn mình đến SM building rồi đấy. Mà Cass nhà mình cũng giàu có ghê ha! Thuê hẳn 1 building đẹp như mơ để mà gặp gỡ.

- Thế à? Ừ... Đầu óc tớ dạo này mông lung quá! Vậy bọn mình đi chuẩn bị thôi.


.............................................


Đêm đó quả là có rất nhiều fan. Họ hò hét ầm ĩ khi gặp DBSK và giơ những banner to đùng. Yunho chỉ về 2 banner cho Jaejoong thấy:

- Chúng ta kìa!

Đó là 1 nhóm Yunjaeshippers đang đứng hò hét giơ banner Yunjae. Jaejoong thoáng đỏ mặt, Yunjaeshippers bao giờ cũng có những hành động đáng yêu quá khích cả.

Yunho giơ 1 ngón tay lên kiểu như “ LIKE” với cái banner đó làm các Yunjaeshippers suýt nữa rụng hết tim ra ngoài. Jaejoong không nói nhiều thêm, cậu vừa bước cạnh Yunho vừa miên man nghĩ... chuyện gì đây? Yunho của cậu là 1 con người bí ẩn, làm người khác biến mất cũng bí ẩn và hành động cũng bí ẩn. Cứ như là có 2 con người ở trong cơ thể Yunho vậy. 1 kẻ đa nhân cách chăng?

Đêm hôm ấy sự thực là vô cùng nặng nề khi Jaejoong cứ bần thần ra, có khi còn quên cả điệu nhảy của Rising Sun nữa. Yunho vội bào chữa cho Jaejoong rồi đưa Jaejoong vào trong dưới sự hò hét của các Yunjaeshippers.

- Cậu làm sao thế Jaejoong? Cậu bần thần khó hiểu quá đấy!
- Chẳng sao hết! Tớ hơi mệt thôi Yunho ah...

Yunho gật gật đầu ra chiều hiểu rồi. 1 cô gái bước tới cả 2 người nở 1 nụ cười rất tươi.

- Yunho oppa, Jaejoong oppa. 2 người vẫn khỏe chứ?

- Ah... Ah ... Ừ.... Go Ara... Em vẫn khỏe chứ?

- Vâng. Tất nhiên. Yunho oppa, đêm nay anh thật tuyệt đó! – Cô ả buông giọng ve vãn Yunho

- Cảm ơn em!

- Lát nữa em mời anh 1 ly wishky trắng ở Honey Bunny Funny nhé!

- Ừ! Cảm ơn em! Lát nữa đi!

Jaejoong lườm Ara như muốn rớt hết 2 tròng mắt của mình. Cậu túm lấy áo Yunho rồi ôm đầu ra chiều mệt mỏi

- Lát nữa cậu đưa tớ về được không?

- Cậu về với các em nhé! Tớ đi với Ara 1 lát!

- 1 lát là bao lâu?

- Như thường lệ thôi!


Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 7:14 am

~~~~ CHAP 5~~~~

Jaejoong không về, cậu bám đuôi theo Yunho và Ara bằng 1 chiếc oto đen mượn từ Manager hyung. Họ đưa nhau đến 1 nơi kín và tối : Bờ hồ ! Chứ không phải cái Bar Honey Bunny Funny như đã giao hẹn.

Vì khá tối, Jaejoong lại đứng xa nên nhìn không rõ.

“ Phập”

Hình như họ vừa làm gì đó? Jaejoong leo ra ngoài nhìn xem và cậu há hốc mồm kinh ngạc.

Yunho đang cắn vào cổ Ara và hình như đang hút lấy cái gì đó, Ara ngửa cổ ra phía sau, mồm há ngược ra không nói được câu nào. Máu túa ra từ vết cắn của Yunho thành 1 dòng dài. 30 phút sau cô ta chỉ còn là 1 cái xác, da dính chặt lấy xương, 2 mắt trồi ra, da mặt quắt lại trông rất đáng sợ. Jaejoong định hét lên nhưng nghĩ Yunho sẽ biết mình ở đây nên thôi, cậu im lặng và bấu chặt lấy da thịt mình.

Yunho quệt 1 vệt máu bên mép rồi nhấn cái xác xuống xe. Xong chuyện anh ngửa đầu ra sau và liếm mép, thốt ra 1 câu rủa:

- Khốn khiếp! Tanh tưởi!

“ Xoạt”

Jaejoong lỡ làm động, Yunho giật phắt người, đi ra khỏi xe và trừng mắt khi thấy Jaejoong.

- Sao cậu lại ở đây? Cậu thấy hết rồi phải không?

- Ch.... Chưa..... Yun... ho ah....

Yunho bế xốc Jaejoong lên, đưa vào xe oto của mình, đặt cậu vào hàng ghế sau rồi ngồi lên đó và nhìn chăm chăm vào mắt Jaejoong.

- Cậu nói dối ! Cậu đã thấy tất cả rồi!

- Ơ.... Ừ... Có thấy cậu.... với Ara....

- Vậy mà cậu chối là sao?

- Tớ.... s.... s ... sợ.....

- Sợ tớ sao?

- U.... Ừ.... Sợ cậu làm..... gì đó....

Yunho cười nhếch môi 1 cách cay đắng rồi ôm lấy gương mặt Jaejoong mà hôn lấy hôn để vào mặt cậu. Jaejoong cố thoát ra nhưng vô ích, môi Yunho chạm vào mắt, mũi, tai, má, cằm và dừng lại ở môi Jaejoong. Yunho hôn vào môi Jaejoong thật sâu, thật chặt.

- Yu.... Yunho ah..... Yun ....

- Yên nào....

Yunho mắng Jaejoong, cậu chùn người lại rồi để cho Yunho hôn mình 1 cách tự do mà không ngăn cản nữa. Lưỡi Yunho trượt qua vòm họng Jaejoong rồi liếm láp quanh vòm họng cậu. Jaejoong lả đi vì mệt mỏi trong khi nụ hôn vẫn còn dài và sâu. Tiếng mút lưỡi vang khắp xe, nóng bỏng.

- Ư.... ư..... – Cái xác vừa cử động, xem chừng cô tra chưa chết hẳn

- Mẹ kiếp! Con đàn bà phá đám! – Yunho rủa 1 câu rồi đạp vào cái xác cho nó lăn quay dưới ghế

- Ah! – Jaejoong nhắm tít mắt sợ hãi.

- Cậu sợ sao? Nó chết rồi, không làm gì được nữa đâu

- Cậu.... Cậu đáng sợ quá..... Yunho ah.... Cậu không phải Yunho mà tớ biết..... Yunho của tớ.... Yunho mà tớ yêu rất trong sáng và hào hiệp cơ mà...... Cậu là ai?..... Trả lại Yunho cho tớ!.... Cậu không phải là Yunho!!! – Jaejoong bật khóc

- Jae... Jaejoong ah..... Cậu.... Cậu nói gì thế... chẳng lẽ cậu... cậu yêu... tớ sao?

- Tớ không yêu cậu.... Người mà tớ yêu là Yunho cơ..... Yunho của tớ đâu rồi?... Cậu đang giả dạng Yunho phải không?.... Trả Yunho lại đây cho tớ....

- Jae.... joong này.... Tớ là Yunho.... Tớ là Yunho đây.... Nhưng mà.... Tớ.... Tớ ... chết rồi...

- Chết? – Jaejoong lặp lại 1 cách vô hồn – Chết ư? Cậu đùa đấy hả? Da thịt này là của cậu, cơ thể này là của cậu, đây này, cậu chạm được vào tớ thế thì làm sao mà chết được, chỉ hay bày trò lung tung.

Jaejoong lắc đầu nguầy nguậy, cậu sờ vào gương mặt của Yunho, nó thật lạnh lùng và bí ẩn, Jaejoong nhìn vào mắt Yunho, thấy cậu ở trong đó. Cứ nhìn vào mắt Yunho, Jaejoong như thấy mình bị hút vào đôi mắt sâu vô tận ấy, cậu như người bị thôi miên, cứ nhìn 1 cách vô hồn.

Người ta đồn ma quỷ rất quyến rũ, có thể thôi miên được người khác để hút máu khi người đó nhìn vào mắt chúng.

- Không!

Yunho lắc đầu quầy quậy, nhắm chặt mắt lại, đẩy Jaejoong ra làm cậu bừng tỉnh. Yunho mở cửa xe ra

- Cậu về đi! Gần đến 12h rồi đấy!

- Yu... Yunho.... Còn cậu thì sao?....

- Về đi! Về nhanh lên trước khi quá muộn Jaejoong ah! Cậu mà ở đây thêm nữa sẽ rất nguy hiểm đó! Nhanh lên! Về đi! Còn 35 phút nữa là đến 12h rồi, nguy hiểm lắm! VỀ ĐI!!!!!

- Yunho! Tớ không bỏ mặc cậu được,Yunho ahhh!!!!

Yunho đóng sập cửa xe lại rồi rồ ga đi mất để lại Jaejoong đứng trơ ở đó nhìn theo cái bóng dáng của chiếc xe đang khuất xa dần


.....................................


“ Yunho giấu mình chuyện gì sao?”

Jaejoong luẩn quẩn với câu hỏi đó trong đầu. Chết rồi là sao chứ? Chẳng phải anh vẫn tươi cười rõ mồn một đấy sao. Nụ cười ấy mà chết rồi sao? Vô lí! Chết rồi phải nhợt nhạt xanh xao chứ? Chết rồi phải thành ma chứ? Thế mà chết được sao? Cậu vẫn chạm được vào anh cơ mà.

Vẫn gương mặt đó, nụ cười đó mà anh nói anh chết được ư?

Nực cười, đến đứa con nít 3 tuổi nó cũng không tin huống gì là Jaejoong.

Nhưng Ara là sao? Yunho ngoạm lấy cổ ả rồi hút máu ả để ả thành 1 cái xác khô, thế không phải ma quỷ là gì?

Jaejoong nhắm mắt lại, ôm đầu, căn nhà hoàn toàn yên lặng...

“ Biiiing Boong..... Biiing Boong...”

Tiếng chuông điểm 12h vang lên ở 1 nhà thờ cách đó khá xa. Bình thường cứ đến 12h là Jaejoong ngủ say không biết trời trăng gì rồi nên cậu chẳng làm sao nghe được tiếng chuông nhà thờ cả.

Hình như có tiếng người, tiếng người hét lên trong đau đớn tột cùng. Có tiếng cào xé, gào thét.

Jaejoong bịt chặt đôi tai bé nhỏ của mình lại, ôm con hươu Bambi thật chặt để không nghe thấy những tiếng động ấy. Cậu cố lảng đi trong sự sợ hãi tột cùng.

“ Để tôi yên đi!!!!”

Cậu hét lên trong đầu. Cậu sợ lắm! Sợ lắm! Giá mà bây giờ có...


....................................


Hơn 1 tiếng sau, tiếng động ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tiếng thở hồng hộc, dồn dập. Jaejoong thở phào nhẹ nhõm.

Có tiếng chân người...

Tiếng chân rất gần phòng Jaejoong, càng lúc càng gần...

Cậu chui vào chăn, trùm kín lại... run run sợ hãi...

“ Đừng đến gần tôi! Đừng!”

“ Bộp”

- AAAHHHH!!!!!!!!!!!

Jaejoong hét lên và lật tung chăn ra khi có ai đó đặt bàn tay lên chăn cậu, Jaejoong thở hồng hộc, nhìn kĩ lại. Bóng tối như nuốt chửng hình bóng ấy, nó cao lớn và đứng yên bất động.

- Là tớ đây mà.....

- Yunho!!!!! Tớ... Tớ sợ lắm!!!!!!!!!

Jaejoong chạy nhào về phía Yunho và ôm chặt lấy anh, giọng nói ấm áp này đích thị là Yunho rồi. Yunho cũng ghì chặt lấy Jaejoong.

- Ah!

Jaejoong thấy đau ở lưng, như là có cái gì cứa vào lưng cậu vậy. Cậu vùi mặt vào người Yunho, không phải là cái mùi đàn ông quyến rũ thường ngày, thay vào đó là mùi tanh của máu thịt. Jaejoong giờ mới để ý thấy rằng người Yunho đầy máu, máu lây sang cả người Jaejoong. Jaejoong nhìn lên, chạm vào mắt Yunho. Đôi mắt có 1 màu đỏ đục ngầu của máu đang nhìn chăm chăm vào cậu. Chiếc răng nanh của Yunho dài hơn so với răng người bình thường, có 4 cái nhọn và sắc, dài y như nhau.

Jaejoong buông Yunho ra rồi lồm cồm bò trượt vào góc phòng, run run sợ hãi.

- Jaejoong ah! ~

Vẫn cái giọng nói ấy, ấm áp và truyền cảm của Yunho. Jaejoong bịt 2 tai lại, nhắm chặt mắt

- Không nghe! Không nghe gì hết ! Đi đi! Đừng động vào tôi!!!!!

Yunho đứng nhìn Jaejoong trong đau khổ, quay mặt đi chỗ khác.

- Tớ xin lỗi......Jaejoong ah..... Đừng bỏ rơi tớ... Tớ sợ lắm .... Jaejoong ah....
Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitimeSun Jul 01, 2012 9:08 am

~~~ CHAP 6 ~~~

Jaejoong cứ nhìn trân trân vào cái hình bóng của Yunho, cao lớn và đen ngòm như thể đang nuốt chửng cả căn phòng vậy. Ngồi sụp xuống trong góc phòng, Jaejoong bần thần, đây không phải Yunho của hàng ngày cậu vẫn thấy nữa.

Yunho tươi cười... Yunho đẹp trai... Yunho mạnh mẽ...

Yunho tài năng... Yunho tốt bụng...

Yunho.... Yunho.....


Mà giờ đây, Yunho với 1 hình dáng khác.

Đôi mắt màu đỏ đục ngầu như máu

4 chiếc răng nanh sắc nhọn lởm chởm

Móng tay dài và nhọn

Yunho đang quay lưng về phía Jaejoong, người rung lên từng chập.

Jaejoong biết Yunho đang rất sợ, sợ 1 cái gì đó, vô hình mà cũng có thể là hữu hình nhưng Jaejoong không biết Yunho sợ cái gì cả. Cậu chỉ cảm thấy đau khổ mà thôi. Tại sao, Yunho của cậu, người mà cậu yêu thương lại ra nông nỗi này.

Hình dáng này của Yunho là sao chứ?

Cậu không cam tâm, Yunho của cậu không phải là như thế này. Lấy hết tất cả can đảm cũng như tình yêu mình dành cho Yunho, Jaejoong hít 1 hơi thật dài.

- Yunho..... Tớ.... Tớ không sợ..... Tớ không bỏ rơi cậu đâu......

Jaejoong quàng tay qua người Yunho, áp gương mặt cậu vào lưng anh, Yunho đang thở gấp, anh đang sợ thì phải.

Bàn tay Yunho nắm chặt lấy tay Jaejoong, anh quay người lại và nhẹ nhàng hôn vào đôi môi cậu. Jaejoong không còn nhớ gì nữa, cậu ôm lấy Yunho, cả 2 trao cho nhau nụ hôn say đắm.

Nụ hôn dần trượt xuống cổ Jaejoong, Yunho kéo trễ cổ áo cậu xuống, mân mê chiếc cổ nhỏ trắng đáng yêu.

“ Phập”

- AAHH!!!!

Yunho cắn mạnh vào cổ Jaejoong. Máu chảy dài từ cái cổ của Jaejoong xuống lưng cậu. Nhưng vết cắn không sâu và Yunho hình như đã kiềm chế lại được bản thân, anh dứt ra rồi hôn nhẹ lên vết cắn.

Jaejoong lả đi trong vòng tay Yunho. Anh bế cậu đặt nhẹ lên giường, trong cơn mê man, Jaejoong ôm chặt lấy cổ Yunho.

Cả 2 lao vào nhau như cơn lốc.



Và thoáng chốc họ ôm chặt lấy nhau. Yunho mân mê cơ thể mềm mại và thơm như sữa của Jaejoong. Cậu mỉm cười thỏa mãn vô thức. 2 cơ thể trần truồng bao bọc lấy nhau trong cơn say tình đang vào chiều lốc cuốn.

- AAAHHHH!!!!

Có 2 tiếng hét hòa lẫn vào nhau như cơ thể của họ đã hòa vào nhau làm 1. Hạnh phúc

Ánh trăng mơn man nhè nhẹ, hòa ánh sáng dịu dàng bí ẩn của mình vào căn phòng tối.

Có 1 ác quỷ và 1 thiên thần...,
.........................................................

- Ư.... ư.....

Jaejoong mơ màng tỉnh giấc, cậu thấy đau đớn và cơn đau như đang ngấu nghiến lấy cơ thể cậu, đầu óc cậu mơ hồ, cậu không nhớ nổi cái đêm hôm qua như thế nào

Jaejoong ngồi dậy, lấy tay xoa đầu. Bên cạnh cậu là Yunho, 1Yunho bình thường đang say giấc. Không răng nanh dài, không mắt đỏ đục, không móng tay sắc. Yunho hoàn toàn bình thường. Cậu mỉm cười nhè nhẹ

Jaejoong còn nhận ra 1 điều tệ hại hơn rằng trên người cậu và anh không có đến 1 mảnh vải che thân. Jaejoong rùng mình, chẳng nhẽ lại là.... chuyện đó???

Chết mất, chẳng lẽ cả 2 người đã ...///.... rồi. Mà cũng không nhớ nữa. Đầu óc Jaejoong dạo này làm sao ấy, cứ mơ mơ màng màng chả hiểu nổi.

- Cậu tỉnh rồi ah?

- Ơ... ờ.... uhm

- Sớm thế... Ư....

Yunho trở người rồi ngồi dậy. Vẻ mặt Yunho thật bình thản, trên gương mặt ấy chẳng có chút gì thắc mắc về cái đêm hôm qua ra sao. Anh mặc áo vào rồi bước ra ngoài, như sực nhớ ra điều gì đó, Yunho quay lại, nháy mắt với Jaejoong.

- Đêm qua cậu nóng bỏng lắm!

Rồi quay lưng đi để lại 1 con người có gương mặt đỏ gay đang ôm con hươu Bambi rồi gục mặt vào đó mà che đi cái cảm giác xấu hổ rồi tự kỉ 1 mình đến quên cả nhiệm vụ nấu ăn nấu uống cho cả nhà cùng ăn sáng.


.....................................

- Jaejoong hyung!!!! Em hận hyung!!!

- Thề từ nay không bao giờ chơi với hyung nữa!

- Đúng! Hợp tác cùng tẩy chay Jaejoong hyung!!

3 đứa trẻ đã làm mặt lạnh từ sáng tới giò. Tại sao ư? Jaejoong đã quên mất làm đồ ăn sáng cho chúng, mà khi mơ màng đi ra làm thì lại làm cháy đồ ăn của bọn trẻ làm bọn trẻ đói bụng cứ lèo nhèo bên tai cậu.

- Thôi được rồi! Hyung xin lỗi mấy đứa được chưa? Tối nay hyung sẽ làm ba ba rang muối nhé!

Cả 3 đứa trẻ nhìn nhau rồi thì thà thì thầm điều gì đó bí ẩn lắm.

- Thôi được! Tạm thời chưa tẩy chay Jae hyung!

Đúng là đồ trẻ con, lớn phổng rồi mà cứ làm như còn bé cưng lắm không bằng, Jaejoong lắm lúc cũng điên đầu vì chúng nhưng làm sao mà trách chúng được, chúng đáng yêu thế cơ mà.

- Lát nữa xong thì đến studio ngay nhé!

Yunho thông báo lịch diễn cho cả nhà. Ngày hôm nay lịch dày đặc. Khổ nhất là Jaejoong, tự dưng bị hại thêm, có cái dáng đi lắc nhắc không ai bằng, thi thoảng cứ đưa tay ra xoa cái lỗ bé bỏng sau mông. Cậu đến điên lên mất. Cả ngày hôm nay lịch dài thế ai mà trụ cho nổi. Đi còn không vững huống gì lát đến Studio lại phải tạo dáng để chụp ảnh.

- Cậu đi được chứ??

Jaejoong giật thót khi nghe tiếng nói của Yunho sau lưng mình. Cậu cúi đầu, đỏ mặt, không quay lại nhìn Yunho, Jaejoong gật gật đầu rồi bước tiếp. 1 cơn nhói ập đến xô ngã cậu lăn xuống sàn. Yunho phì cười rồi đỡ lấy Jaejoong.

- Đã không đi vững mà còn cố!

Jaejoong thấy mình giờ như 1 đứa trẻ đang đến tuổi tập đi. Cứ men từng bước mà đi chập chững. 1 vài bước là ngã lăn quay ra sàn phải có người đi bên cạnh đỡ hộ.


.....................................



Click Click

- Thấy cái gì chưa? Yunho oppa đang đỡ Jaejoong oppa vào Studio đó!

- Thấy rồi! Cái này phải đưa lên trang nhất những moment đáng yêu của Yunjae mới được.

Đó là 1 hội Yunjaeshippers đang hò hét đứng trước Studio. Họ giơ banner, bấm máy liên tục và đưa ra hàng loạt những nghi ngờ đằng sau cái dáng đi độc nhất vô nhị của Jaejoong. Và những nghi ngờ “ Không mấy trong sáng “ của họ là đúng.... =”=

- Cảm ơn cậu...

- Cậu vẫn còn sợ tớ sao?

- Không phải... mà là.....

Làm sao Jaejoong nói được là cậu không sợ Yunho mà cậu ngại vì cái đêm hôm qua ấy. Hic hic... Vừa ngượng vừa đau nữa...

- 2 đứa này.... Có thấy Go Ara đâu không? Hôm qua mới dặn nó đến Studio mà sao sáng nay không thấy? Gọi điện thoại cũng không nghe máy... Lạ nhỉ? Con bé hay đúng hẹn lắm mà – Manager hyung đi tới hỏi ngay

- Erm.... Bọn em không biết, cũng chưa gặp cô ấy từ hôm qua tới giờ...

Yunho nói thay cả Jaejoong. Riêng Jaejoong thì rùng mình, cậu nhớ lại cái đêm hôm qua. Ara lật ngược người ra phía sau rồi phút chốc trở thành cái xác khô với 2 hốc mắt trồi ra rất đáng sợ. Làm gì còn có chuyện cô ta nghe máy hay là đến Studio nữa chứ.... Mà từ giờ rồi cũng sẽ không ai còn gặp lại cô ta. Jaejoong biết cậu không thích tính cách làm việc của cô ta lắm nhưng mà khi cô ta chết 1 cách đáng sợ như vậy cậu cũng thấy thương tâm.

Ngay khi Manager hyung vừa quay lưng bỏ đi, Jaejoong đã quay sang Yunho, ngập ngừng nói.

- Cậu.....

- Shhh..... – Yunho đặt ngón tay lên môi Jaejoong ra hiệu không cần nói nữa – Tớ biết cậu sẽ nói những gì.... Cậu có sợ không? Khi mà vẫn đang bình thản đi cạnh tớ như thế này?

- Có mà cũng.... không... – Jaejoong trả lời lấp lửng

- Thôi được..... Tức là hơi hơi sợ chứ gì?

Jaejoong gật gật đầu. Lại thật thà nữa. Ai bảo cậu không sợ. Cậu sợ lắm nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy rất an toàn khi ở bên Yunho mà chính Yunho lại là người đã gây ra nỗi sợ hãi này trong lòng cậu.

Có 1 cái cảm giác rất lạ khi cậu ở bên Yunho. 1 cảm giác được bảo vệ, được che chở, được bình yên khi đứng bên cạnh con người ấy, được đôi vai rộng rắn chắc ấy che chở. Nhưng có 1 sự thật rằng.... Yunho không phải người bình thường như bao con người khác.

~~~~ CHAP 7 ~~~~

Đây là 1 trường hợp rất hiếm hoi: Yunho chịu ở nhà ăn tối với gia đình DBSK của mình. Đó là hình ảnh rất hiếm gặp trong cái căn nhà này. Yunho thì ngày nào cũng như thông lệ là đi đến sáng hoặc tối khuya mới mò về mà bây giờ lại chịu ở nhà cặm cụi ăn cơm với gia đình.

Ai cũng vui vẻ riêng Changmin thì không. Thằng bé cứ cau có nhìn leader đang ăn uống 1 cách ngon lành. Chỉ vì cái món ba ba rang muối thơm lừng đầy hấp dẫn và mê hoặc kia. Nếu không có Yunho thì Changmin sẽ ẵm ngay trong tay 1 bữa ba ba ngon miệng no nê nhưng có thêm Yunho thì tất nhiên là phải chia đôi sẻ nửa rồi.

- Sao hôm nay hyung không đi? – Changmin mất kiên nhẫn khi đĩa ba ba được Yunho ăn rất nhiệt tình.

- Hôm nay hyung mệt nên không có hứng.

- Mọi ngày làm quần quật hyung cũng đâu có than mệt. Sao giờ lại giở chứng thế? – Mắt Changmin không rời đĩa ba ba và cái tay đang cầm đũa của Yunho

- Hôm nay hyung nhớ bữa ăn tối quây quần quá nên hyung ở nhà. Em không vui sao?

- Không .... nhưng.... ( CM’s POV: Tất nhiên rồi! Làm sao mà vui được khi ông anh đang gắp kịch liệt món ba ba rang muối đầy đáng yêu của tôi!!!><)

Jaejoong biết Changmin đang nghĩ cái gì. Cậu mỉm cười đầy đáng yêu với đứa em của mình và nói 1 giọng ấm áp truyền cảm ==:

- Minnie ngoan rồi hyung thương nhé ! Yunho hyung làm việc cả ngày mệt mỏi là chuyện đương nhiên. Lâu rồi cả nhà mình mới có 1 buổi ăn đầy đủ thế này Minnie phải vui lên chứ. Mai hyung sẽ làm mực chiên giòn cho em ăn được không?

Changmin ngậm thìa rồi gật gật đầu, chù cái môi háu ăn ra rồi nhìn Jaejoong bằng ánh mắt có trái tim hồng bay phấp phới.


..............................


- Cậu không đi thật sao? – Jaejoong ngạc nhiên khi Yunho đang ngồi bấm laptop ra chiều không có hứng thú đi nữa.

- Cậu không muốn tớ ở nhà hôm nay sao? Đuổi tớ như đuổi tà thế?

- Không phải... Nhưng mà... lạ lạ sao ấy...

Yunho mỉm cười nhìn Jaejoong, anh nói 1 câu cứ y như đùa, điều mà có lẽ Jaejoong cả đời cũng không nghĩ đến

- Sau này tớ sẽ ở nhà thường xuyên hơn trước.

Không biết nên vui hay nên sợ nữa. Đúng là những hành động và suy nghĩ của Yunho rất khác thường và bất ngờ. Không hiểu nổi suy nghĩ của Yunho ra sao nữa. Cứ liên tiếp làm người ta phải đau đầu và lo sợ anh...

Đêm hôm nay Jaejoong không phải ngủ 1 mình.

Hình như Yunho đã quên lời hứa mua cho Jaejoong 1 con gấu bông thật to để cậu ôm thì phải. Mà thôi, không có cũng được.... Chỉ cần có anh là cậu không sợ nữa rồi.

Yunho khi ngủ rất đáng yêu. Đáng yêu đến mức người ta phải ghen tỵ khi thấy cái điệu bộ ngủ của anh. Bây giờ Yunho thật hiền lành. Jaejoong cũng không nghĩ rằng con người này lại không phải là người bình thường, là kẻ đã hút máu Go Ara biến ả thành cái xác khô cứng đờ.

Jaejoong chìm vào giấc ngủ...




.............


Jaejoong đang đi trên 1 vườn hoa, rất nhiều hoa nhưng chúng đều chung 1 loại: Nguyệt hạ hương. Loài hoa tượng trưng cho sự bí ẩn và nguy hiểm. Loại hoa này có 1 màu sắc bí ẩn, khi hòa vào cái ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, loài hoa này gây lên 1 cảm giác sợ hãi hơn bao giờ hết. Điềm chẳng lành.

Jaejoong cứ đi mãi, đi miết mà cũng chưa hết vườn hoa ấy, cậu cũng không mỏi nhưng cậu thấy sợ loài hoa này. Chẵng nhẽ có điềm xấu đến với cậu ư?

Ah! Có người! 1 dáng người rất quen thuộc: Yunho!

Jaejoong chạy đến bên Yunho, cậu đặt tay lên vai anh và kéo người anh lại, quay mặt về phía cậu

- AA
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[NC-17] Căn phòng bí mật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [NC-17] Căn phòng bí mật   [NC-17] Căn phòng bí mật I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[NC-17] Căn phòng bí mật
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
ღ♥ °•° --> 8A-Quang Trung-Vinh< -- °•° ♥ღ  :: Your first category :: Giải trí :: δΦVương Quốc Cass-DBSK↨♠-
Chuyển đến