ღ♥ °•° --> 8A-Quang Trung-Vinh< -- °•° ♥ღ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ღ♥ °•° --> 8A-Quang Trung-Vinh< -- °•° ♥ღ

8A no.1♥Welcome to our 4rum-class 8A♥8A no.1
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 [R] Thư kí rắc rối

Go down 
Tác giảThông điệp
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[R] Thư kí rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: [R] Thư kí rắc rối   [R] Thư kí rắc rối I_icon_minitimeFri Jul 13, 2012 11:31 am

.Title: Thư kí rắc rối
Author: Kuru và Kunnie! ( Bé Kun rất chi là thích giúp bà chị =)) )
Disclaimer: Yunjae hay DBSK không thuộc về chúng tớ nhưng mà trong fic này, hãy để họ của chúng tớ dù chỉ 1 lần *ăn vạ* T^T
Paring: Yunjae, Yoosu *Yusu là phụ ah*
Rating: R
Warning: Những ai chưa đủ 17 thì đừng có lớ rớ vô fic bọn mình này =)) cho dù bọn mình mới 15t =))
Category/Genre: OOC, humor, yaoi, romance, crazy, fluff.
Length: Longfic (Bấn loạn long ah)
Summary: Cái đồ rắc rối này! Tôi.... yêu em mất rồi...
P/S: Là 1 fic không thể không có sai sót huống chi bọn em mới 15t, các reader xem fic rồi “chặt chém” cho bọn em thật chân thành nha để bọn em ngày càng hoàn thiện fic nhé! Luôn luôn lắng nghe, nghe xong thấy... nản Smile) Đùa tý!.... ^^

~~~ START FIC ~~~

~~~ CHAP 1 ~~~

Kim Jaejoong, 20 tuổi tròn, đang làm nghề tự do, sống ở 1 phòng trọ cho thuê, chưa có việc làm ổn định, tính tình yêu cái đẹp đè bẹp cái xấu, lãng mạn, vui vẻ, luôn biết tiết kiệm là chính sách ( đến mức ki bo), là người sống (vô) kỉ luật, chân thật, hòa đồng, vân vân và mây mây

Jaejoong là 1 con người thật không đáng sống 1 cuộc sống không nghề nghiệp như thế này, cậu làm thêm những việc vặt mà còn chẳng đủ ăn hàng ngày huống gì trả tiền thuê trọ. Cả cái nhà trọ này cậu cũng phải khất vài tháng có lẻ vài hôm, khổ quá đi mất!!!

................................


1 ngày đẹp trời, nắng long lanh trên những con đường Seoul, Jaejoong đi dạo loanh quanh đâu đó bằng xe máy, nói là đi dạo thế thôi chứ thật ra cậu đang đi giao mì chachang hộ 1 cửa hàng mì quen thuộc trả lương theo giờ , vừa đi cậu vừa gắng tìm 1 chỗ nào đó có việc làm tử tế mà vẫn hợp với cái bản tính của cậu không kẻo làm được 2, 3 ngày rồi lại bị đuổi việc thì mất mặt lắm ah!

Đang đi rất chi là bình thường, gió mơn man nhẹ mái tóc cậu bay rung rung trong gió, cậu nhắm nghiền mắt đưa xe đi vèo vèo trên con đường dài đúng chất lãng tử.

Chợt ........... “Kétttttttttttttttttttttttttttt”

1 chiếc Ferrari phanh gấp trước mặt Jaejoong làm cậu giật nảy mình. 1 người đàn ông từ trong xe bước ra với vẻ mặt bực bội

- Yah! Cậu kia! Mắt mũi để đâu thế hả???

OMO! Trên đời này lại có người đẹp trai đến như thế sao? Ô mô na, ô mài gót!! Ô mô... tim tôi, rụng mất... óe....

Mà công nhận anh ta có gương mặt đẹp thật, Jaejoong nhà ta lại có “ phản ứng hóa học” với những anh chàng đẹp trai mới chết chứ. Thấy anh ta đẹp thì đẹp nhưng mà mắng mỏ cậu là cậu không để yên đâu ah

- Tại anh thì có! Tôi đang đi bình thường trên đường cơ mà....

- Vâng, trên đường mà vừa đi vừa nhắm mắt nhắm mũi rồi lao xe máy đi xiêu vẹo đúng lúc tôi sang đường. May mà tôi còn thương tình chưa đâm chứ tôi mà đâm thì cậu đã chết từ khi nào rồi đấy.

Jaejoong biết mình sai nhưng mà với cái bản tính ngang bướng trời sinh cậu gân cổ cãi lại anh ta.

- Thì tôi cũng đi... gần đúng làn đường quy định, còn anh thì sang đường mà không nhấn còi ai mà biết. Còn may cho anh là tôi còn an toàn chứ tôi mà bị đụng xe thì 10 anh cũng không lo nổi cái 1 cái đám ma cho tôi đâu! Hứ!

Nói rồi Jaejoong không quên đạp 1 cái vào chiếc xe ô tô bóng loáng rồi phóng xe đi thẳng để mặc tên đó còn í ới gọi tên cậu đằng sau với vẻ mặt vừa bất lực vừa tức giận.

Nhưng mà Jaejoong không biết rằng anh ta đã nhìn thấy tên cửa hàng mì trên cái thùng mì để đằng sau xe, cố lẩm nhẩm nhớ tên tiệm mì anh ta cười 1 tràng cười ha hả sảng khoái còn ở xa kia có người đang thấy lạnh sống lưng dù ngoài trời đang nắng chói chang, nắng tàn bạo.


..................................................


- Jaejoong này, phiền cháu đưa thêm suất nữa được không? Tự dưng có người khách đặt gấp mà bây giờ mọi người đều bận hết, mỗi cháu là rảnh thôi ah...

- Tính cả tiền hoa hồng hậu hĩnh nha chú, đừng quên xăng xe cho cháu đấy!

- Biết rồi! Cái thằng nhóc này!!!

Jaejoong hí hửng chạy đi giao đồ ăn, địa chỉ gì mà vòng vèo thế này, đi mãi mà cũng không đến chứ. Mãi đến gần 12h trưa cậu mới tìm được đường nhưng mà số nhà thì lại không thấy mới chết.

Đi thêm qua vài ngõ, hỏi đến tận mấy chục nhà cậu mới tìm được cái nhà rộng khang trang đàng hoàng mà biển số nhà thì... bé tí teo. Bấm chuông cổng nhưng không thấy ai trả lời cậu bèn gọi to thì mới có tiếng người đáp lại

- Mang vào nhà đi!

Jaejoong mang mì vào nhà nhưng vừa mở cửa nhà ra 1 xô nước bay ngay xuống người cậu làm cậu tức điên lên.

- Đùa kiểu gì thế hả????

- Cậu nên ăn nói cẩn thận với thượng đế chứ! Khách hàng là thượng đế mà!! Hahaha...

Jaejoong mở mắt ra nhìn, trước mặt cậu là cái tên ba trợn lúc nãy cậu vừa đụng xe phải, hừ, trả thù gì mà trẻ con quá đi, thế mà cũng đòi đi Ferrari ah. Cậu tức giận mang cả bát mì ra ngoài nhưng không đi về mà cậu tìm quanh quanh cái gì đó chẳng rõ. Mắt cậu dừng lại ở chiếc Ferrari bóng loáng, mỉm cười man rợ, cậu mang tô mì Chachang đang thơm nức lại và.... đổ nguyên vào chiếc xe kia. Xong việc cậu chạy thẳng. Còn có 1 kẻ đang cười ngu trong đó. Thấy tiếng xe máy nổ, anh ta đinh ninh là cậu đã đi thẳng rồi liền đi ra ngoài sân hít thở 1 cách thoải mái

- Ủa? Sao lại có mùi mì chachang nhỉ??

Anh tìm quanh sân và tá hỏa khi thấy em xe ferrari yêu quý của mình đang “tắm” trong 1 tô mì chachang “ngon tuyệt”.

- AAHHHH!!! Tôi thề tôi sẽ không đội trời chung với cậu ah!!!!!!!!!!!


.................................


- Sao ah? Cháu không được nhận tiền ah? Nhưng....

- Khách hàng vừa gọi cho bác bảo cháu thất lễ và làm hỏng đồ ăn của anh ta. Cháu phải chịu cái khoản thiệt hại này!! Chưa bắt cháu bù tiền là may lắm rồi ah....

Jaejoong lủi thủi bước ra ngoài quán mì với túi tiền trống rỗng, lại còn không có tiền “nạp xăng” nữa chứ! Cậu chỉ tay lên trời và hét lớn

- AAAAHHHH!!!! Tôi thề sẽ không đội trời chung với anh ahhh!!!!!

.............................

Ngẩn ngơ mang xe về nhà với 2 hàng nước mắt, cậu chả buồn nhìn thẳng nữa, chỉ cúi gằm mặt mà đi

“ Bốp”

Ngày gì mà đen vậy ah, hết suýt đụng xe, không nhận được tiền mì, xe gần hư hỏng mà giờ lại còn bị va 1 cái u đầu nữa chứ! Haizzz.... Jaejoong ngẩng đầu lên xem cái gì đã làm cậu va vào như thế nhưng mà..... Oh.... có lẽ ngày hôm nay cũng không hẳn là đen lắm. Công ty thời trang Hey! YJ đang cần tuyển nhân viên. Gồm 1 thư kí, 1 bảo vệ, 1 quét dọn và 2 thu ngân.

Chà, toàn những việc mà Jaejoong (nếu cố) sẽ làm được ngay ah, trừ bảo vệ ra. Sức con kiến như Jaejoong thì đánh nổi ai mà đòi làm bảo vệ. Cậu đọc kĩ rules mà công ty có viết rồi ghi lại, về nhà 1 mạch chuẩn bị hồ sơ.

Chạy đến nhà, vừa vào cổng là gặp ngay bà chủ nhà đang quét sân, cậu chạy đến nắm tay bà chủ nhà xoay vài vòng

- Ôi! Bà chủ ơi! Tôi có việc làm rồi! yeah yeah! (Tự tin thái quá)

- Ừ! Thế cũng tốt cho cậu, ráng làm rồi lấy tiền mà trả nợ nhà cho tôi!

- Ôi! Tôi yêu bà chủ quá đi mất! cho tôi ôm cái nào!

- Cái cậu này! Thôi đi! 20 tuổi rồi mà cứ như là trẻ con ấy!

- Thôi nhé! Tôi về phòng đây! Cảm ơn bà

Jaejoong cảm ơn mà chẳng biết là cảm ơn vì việc gì, vì cậu quá vui, Jaejoong chạy tọt vào phòng trọ rồi ngồi tự kỉ với đống chăn gối.


........................................

- Kim Jaejoong.... 20 tuổi.... sinh ngày 4/2/1986..... số cmnd.... học vấn: có chứng chỉ đậu đại học ban xã hội nhân văn.... (Liên quan tới thời trang sao =”=) ... bla bla...

1 chị nhân viên xem xét hồ sơ của Jaejoong, cậu như nín thở từng cơn để chờ câu kết của chị nhân viên.

- Tạm ổn! để số điện thoại đây khi nào chị sẽ gọi cho em

- Dạ vâng, cảm ơn chị. Số của em là 093xxxxxxxxxx.....

~~ Phòng giám đốc ~~

- Dạ thưa giám đốc, đây là hồ sơ xin việc ngày hôm nay ạ.... có khá nhiều hồ sơ đấy ah...

- Ừ ! Chị cứ để đó cho tôi!


Giám đốc công ty thời trang Hey! YJ tên thật là Jung Yunho, tuy còn rất trẻ nhưng lại rất tài năng trong lĩnh vực thời trang, yêu cái đẹp, thích thể thao, thích thể hiện cái đẹp vào thời trang, phong cách, lịch lãm, yêu màu xanh, tính tình hơi độc đoán, nói thẳng nói thật nói mất cả lòng vòng vo khó hiểu. Có 1 cuộc sống nhàm chán và độc thân. Đẹp trai nhưng chưa có ai lọt nổi vào đôi mắt híp 1 mí của anh ta ( vì nó quá nhỏ chăng?)


- Ngày mai chị gọi những người đã nộp hồ sơ đến đây, mai là hạn cuối cùng nộp hồ sơ, tôi sẽ đích thân chọn người và lựa việc cho họ.

- Vâng, Giám đốc... – chị nhân viên nghe xong liền đi ra ngoài

~ Ngày hôm sau~

Jaejoong lựa 1 bộ quần áo đỡ nhất trong số đống quần áo của cậu. 2 năm rồi cậu chưa có mua bộ đồ nào mới. Có chăng cũng là đồ mẹ cậu gửi dưới quê lên cho cậu mà thôi, Jaejoong không xin tiền mẹ mà tự đi làm vì cậu không muốn phải làm phiến đến gia đình vì nhà cậu cũng chẳng khá giả gì, đã bố mẹ lại còn 1 đứa em trai 10 tuổi

Ngắm mình trong gương, cậu sửa lại mái tóc của mình, chậc, Jaejoong không tệ, chỉ hơi nghèo tí nhưng cũng trắng trẻo xinh đẹp. Từ khi mới lọt lòng đã có fanpage riêng cả nam và nữ (kiêu tí), mắt to nè, mũi cao nè, môi đỏ nè, dáng chuẩn nè, da mịn nè, chân dài nè, bla bla.... Nói chung Jaejoong là tổ hợp của 1 con người tuyệt mĩ về cả vẻ bên ngoài lẫn bản tính nhố nhăng bên trong. Hê hê

Bước ra phố với hàng ngàn cặp mắt dõi theo, Jaejoong sải từng bước chân dài tự tin của mình trên phố. Ồ, kia rồi, cái công ty thời trang đã nằm chình ình trước mắt Jaejoong, nó to thiệt, đẹp nữa, style cũng rất ổn. Có hàng ngàn người đang đứng chen chúc nhau chờ giám đốc xét tuyển việc làm.

Jaejoong cố đứng ở 1 góc cuối cùng để lấy tinh thần, cậu vuốt bụng, thời dài rồi lại vuốt bụng, thở ngắn. Người thưa dần, thưa dần cho đến khi chị nhân viên lên tiếng xướng tên

- Người tiếp theo, người cuối cùng!

Là Jaejoong rồi đấy, cậu bước vào theo chỉ dẫn, mở cửa phòng giám đốc ra, anh ta còn đang cúi đầu với 1 tập hồ sơ dày, thấy động liền ngẩng đầu lên, cả 2 mắt chữ O, mồm chữ A

- Cậu ... cậu... cậu còn vác mặt đến mà gặp tôi ah? Cậu có biết cái xe của tôi nó còn đang “chấn động mùi” vì món mì chachang của cậu đó không? Rồi còn suýt hư phanh, mòn bánh nữa! Cậu có đủ tiền để mà đền bù lại cho tôi không????

- Anh.... anh... cái đó... mà cũng tại anh quá đáng quá chứ bộ...

- Cái gì cơ! Còn giả ngu ngơ nữa ah? Cậu làm tôi phát điên lên, làm tôi nhức đầu cả đêm qua mà giờ còn tỉnh queo đổ lỗi cho tôi nữa ah???

- Nếu như anh không cãi tôi thì đâu có cái cơ sự kia. Tôi còn không được nhận tiền giao mì nữa kìa. Anh vui chưa? Sướng chưa? Thích lắm phải không?

- Đã thế thì được! Không xin lỗi còn cãi cố! ra ngay! Không cần việc làm việc liếc gì nữa hết! VỀ!!!!!

~~~ CHAP 2 ~~~

- Cậu có buông tôi ra không thì bảo???

- Không! Có chết tôi cũng không buông!!!

- Bỏ ra! Xê ra! Xê ra ngay! Rách bây giờ!!!

- Tôi mặc! Tôi sẽ ôm anh cho đến khi nào anh cho tôi việc làm mới thôi! Tôi đang rất cần việc làm mà! Please!!!~

Jaejoong cứ bò lăn bò lê ôm chân Yunho xin làm cho bằng được, cậu níu chặt chân giám đốc, không cho anh ta đi nửa bước, mà có đi cũng vấp. Giám đốc bực điên, vò đầu bứt tai tính cho nhân viên vô “hốt” Jaejoong đi nhưng nghĩ cũng mất hình tượng giám đốc hào hoa nên thôi

- Được rồi! Đứng dậy! Tôi sẽ xếp việc cho cậu – Giám đốc bất lực nói

- Waaaa!!!! Cảm ơn anh nha! Yêu quá đi mất!!!

Yunho đứng chống nạnh, lắc đầu phiền nhiễu. Ngồi lại bàn làm việc, anh lật đống hồ sơ dày cộp ra và bắt đầu tìm

- Tên cậu là gì?

- Kim Jaejoong ah! Sếp cứ gọi tôi là Jaejoong hay Joongie cũng được... hê hê

- Ờ.... Kim Jaejoong... để coi nào / Ai khảo đâu mà khai cả tên thân mật chứ! Rõ phiền/

Giám đốc lật đến tệp hồ sơ có tên Kim Jaejoong , ah đây, Kim Jaejoong, 20 tuổi, 4/2/1986, nguyên quán Chungnam, học vấn đỗ đại học ban xã hội nhân văn, số cmnd,... Cũng tạm được, bổ dụng chắc cũng không sao... Nhưng mà khổ nỗi giám đốc đẹp trai chúng ta đang đau đầu đến điên lên vì từ sáng tới giờ toàn mấy bà, mấy cô sồn sồn xin làm thư kí giám đốc. Rồi lại rộn chuyện lên với mấy chị cho mà xem... Aigoo...

Nên xếp cậu ta vào chỗ nào nhỉ? Huhm... Thôi cứ để cho các chị lãnh phần quét dọn hoặc thu ngân. Trông cậu ta yếu ớt vầy chắc cũng không làm được bảo vệ... Thế còn mỗi thư kí. Mà thư kí thế này cũng rắc rối. Nhưng cậu ta không chịu đi, với lại cũng hứa rồi mà. Không còn cách nào khác vậy...

Như bị dồn ép vào bước đường cùng, giám đốc hạ tuyên bố

- Thôi được! Từ nay trở đi cậu sẽ là thư kí mới của tôi!

- Thật không? Thật không? Giám đốc... ô mô.... ô mô na... kamsa! Kamsa! Chắc diện này có được hưởng mức lương ưu ái sếp nhỉ?

- Cái cậu này! Chưa làm đã đòi hưởng lương. Vớ vẩn! như mọi công ty khác, làm tốt có thưởng, làm sai hạ lương. Chấm hết!

- Vâng! – Jaejoong giơ 5 ngón tay lên đầu chào kiểu quân đội tỏ ý đã hiểu

Rồi cậu tung tăng chạy về nhà, nhảy múa tùm lum trong phòng, hát hò lải nhải, khéo bệnh rồi cũng nên

- Giám đốc đẹp trai của tôi ah..... anh tuyệt vời quá đi mất ah!!!!! Yé


~ Nhà Yunho~

- Có ai nhắc đến mình hay sao mà cứ thấy rùng mình vậy nhỉ? Bru bru..... rùng mình quá... chắc mình ốm rồi...


....................................

- Oh ! Jaejoong! Sáng ra trông cậu vui quá nhỉ?

- Dạ vâng bà chủ... tôi ĐI LÀM đây.

- Oh... cậu có việc làm rồi sao? Cố lên! Tôi tin ở cậu ah!

- Dạ... cảm ơn bà chủ! Hê hê

Jaejoong nhảy múa ra đến cổng rồi đi làm trong niềm vui mới, cố nhấn mạnh từ “đi làm”, cậu muốn share cho cả thế giới niềm vui hân hoan khi có việc làm của cậu. Thật chưa có ngày nào đẹp như ngày hôm nay ah

- Giám đốc! Tôi đến rồi đây!

Jaejoong mở cửa phòng cái “ Rầm”, mặt tươi cười rạng rỡ không để ý đến 1 con người vừa giật mình đến ngã ngửa

- Này! Tôi dặn cậu! điều luật 1 giữa giám đốc và thư kí là thư kí không được mở cửa phòng 1 cách vô lễ và vô phép với giám đốc

- Ah vâng... tôi xin lỗi sếp

Nói rồi Jaejoong bỏ ra ngoài đóng cửa lại rồi gõ cốc cốc vào cửa

- Ai đấy? – Giám đốc giả vờ

- Tôi – thư kí mới của giám đốc ah

- Vào đi!

Jaejoong mở cửa đi vào 1 cách nghiêm túc khác hẳn cái vẻ bộp chà bộp chộp lúc này, cậu nhe răng cười

- Như thế đúng không?

- Uhm... Đây là 1 số công việc lặt vặt, cậu xem hộ tôi 1 số mẫu thời trang này mà phòng thiết kế vừa gửi lên xem mẫu thời trang nào có vẻ bắt mắt và triển vọng hơn thì cứ chọn ra rồi để riêng cho tôi nhé! Xem cho kĩ đấy! nghe thì đơn giản mà không đơn giản đâu ah.

Jaejoong nhận số mẫu quần áo được thiết kế trên giấy rồi tí toáy xem xem chọn chọn

Yunho quan sát biểu hiện trên mặt Jaejoong, cậu rất dễ thương, thi thoảng cứ phồng má hoặc chu môi lên làm người ta muốn cắn không chịu được. Rồi lại chống cằm như đăm chiêu lắm, mà da cậu trắng thật... trắng như tuyết vậy. Mà cũng giống bạch tuyết thật đấy, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như mun. Cái này chắc làm hình minh họa truyện không tồi đâu ah.

Mải nhìn Jaejoong, giám đốc ngẩn ngơ đến quên thời giờ


- Giám đốc! giám đốc! Anh làm sao thế?

Jaejoong gõ vào bàn khi thấy mắt Yunho cứ đờ ra như chết lâm sàng 1 lúc lâu, khi Jaejoong lôi tai Yunho lên và hét vào thì anh mới chịu ú ớ

- Ah.... có chuyện gì thế?

- Không có gì! Anh mới là người có gì trong não đó! Đây! Tôi chọn ra rồi

Jaejoong đứng sát bên Yunho đưa cho anh vài mẫu mà cậu chọn, mắt thẩm mĩ của Jaejoong (theo cậu tự đánh giá) thì không tồi lắm. Mà đứng sát thế này, giám đốc nhận ra rằng....

- Jaejoong! Cậu chưa gài hết nút áo và kéo khóa quần kìa!

- OMO!

Jaejoong vội quay đi nút lại áo và kéo lại khóa quần, xấu hổ đến chết mất thôi ah T^ T

~Yunho’s POV~

Underwear màu đen ah.... Ối... mình làm sao thế này?... không được, bình tĩnh nào.... nhưng mà bụng cậu ta nhỏ thật ah... Úi... mình lại thế rồi...

~ end POV ~

- Cậu.... cậu đi ra pha cho tôi 1 ly caffe không sữa không đường.... mau lên!

Jaejoong ngoắt lưng đi ra ngoài, lúc sau, Yunho ôm ngực thở phào nhẹ nhõm và bình tĩnh lại. Mà dáng cậu ta chuẩn thật, cái eo như eo con gái vậy ah, chắc cũng chỉ vừa ôm bằng 1 tay là đủ. Chân lại dài và đùi lại săn chắc nữa chứ... OMO.... giám đốc chúng ta đến tiêu tên tuổi vì cậu ta mất ah

Jaejoong đi vào trên tay là ly caffe còn nóng, cậu cười nhe răng rồi để ly caffe trên bàn. Yunho há miệng ngáp rất tự nhiên rồi quay sang mỉm cười với Jaejoong tỏ ý hài lòng với ly caffe dù chưa nếm

~Jae’s POV~

OMO ! Sếp nhà ta đẹp đến từng centimeter… ô mô… đến cả cái ngáp cũng rất chi là nghệ thuật, ồ mồ nà… nhìn cái kiểu ngáp quai hàm lệch sang 1 bên kìa!

Úi! Hàm răng đều tăm tắp như hột bắp thế nữa, với lại trắng gì mà sáng thế? Như là dùng PS ấy nhỉ! Ô mài gót! Ô đia! Quỷ thần thiên địa ơi! Sếp đúng là nố 1

~ end POV ~ =_=

Trong suốt cuộc đời Kim Jaejoong có 3 điều mà cậu tôn thờ: 1 là những anh chàng đẹp trai, 2 là sự lãng mạn, 3 là tiền bạc. Tiền là tất cả, tiền là tiên là phật, có tiền mua tiên cũng được, từ cổ chí kim có câu đẹp như tiên không bằng cái túi tiền cơ mà. Mà ai rơi vào hoàn cảnh… “éo le” của cậu cũng sẽ thế thôi mà… Aigoo~

Uống ngụm caffe đầu tiên Yunho đã suýt phun ra hết trên đống giấy tờ nếu bên cạnh không có cái thùng rác

- Cái này mà là caffe sao? Như là nước lã ấy! cậu chưa pha caffe bao giờ sao hả???

- Chưa! – Jaejoong đáp thật thà

- Ôi! Tôi chết mất! cô Kim, vào đây pha cho tôi ly caffe khác đi!!!!

Giám đốc ôm đầu ngán ngẩm, trên đời này có người như vầy sao? Đúng là sai lầm khi bổ dụng con người này vào làm chân thư kí, mà đã trót thì phải trét thôi, đành vậy còn hơn cho êm chuyện

- Trời ơi! Mấy cái mẫu cậu chọn tôi thấy đều thuộc hàng lỗi hầu hết, nhìn này, chả có phong cách thời thượng gì cả. Cậu có mắt chọn đồ hay không???

- Tôi chọn những bộ giản dị nhất mà! *tâm lý người nghèo*

- Tôi bảo chọn thời trang chứ không phải giản dị. Bảo gì làm nấy chứ! 1 mình 1 chứng thế hả?

Jaejoong ngoắt lưng quay đi, ngồi vô bàn với vẻ ức chế đến không thể chịu thêm được nữa. Cô Kim đi vào

- Caffe của giám đốc đây ah…

- Cảm ơn chị nhiều.

- Ôi! Cậu thư kí … cẩn thận kẻo cháy hết đống giấy tờ bây giờ, mà ai làm gì cậu mà cậu tức đến bốc hỏa vậy?

- Chị làm ơn ra ngoài được không ah?

Cô Kim đi ra ngoài, mắt Jaejoong cứ lườm Yunho như muốn rách hết cả mắt. Hừ … hừ… dám chê cậu ah… nếu không phải anh ta là giám đốc thì cậu đã oánh chết anh ta từ lâu rồi!!! ahhhh… ức chế quá đi!

~~~ CHAP 3 ~~~

Những chuỗi ngày sau đó, Yunho không cho Jaejoong làm thêm việc gì, chỉ sai việc vặt như đưa tài liệu hoặc hồ sơ đến các phòng khác thôi, với giám đốc, cho cậu ta làm cũng bằng không.

Jaejoong cũng biết thân mà không kì kè gì anh ta nữa, điều đó làm Yunho cũng thấy thoải mái và đỡ hơn với cậu thư kí rắc rối này.


1 ngày đẹp trời, đang ngồi yên lành làm việc 1 cách chăm chỉ trong văn phòng thì Yunho giật mình vì cái đầu của Jaejoong đang thò thò qua cánh cửa để “ngắm nhìn” phong thái làm việc của Yunho

- Sếp ! Hôm nay tôi có dậy sớm nấu cơm, sếp có muốn ăn thử không? Bữa cơm giản dị ấy mà…

- Tôi chưa muốn ăn, mà sao hôm nay cậu lại nấu cho tôi? Đừng nói là lại như ly caffe ấy ah…

- Hic…. Đó là caffe, nhưng mà cơm nước thì tôi rành lắm ah. Mà sếp không biết ah. Mấy chị bếp nói sếp bị đau bao tử do ăn uống không điều độ, mà đồ ăn dưới canteen thì chả có tí dinh dưỡng hợp lý gì cả nên tôi tự làm cho sếp ăn ah… coi như đây là quà của tôi, sếp không có gì phải ngại

Nói rồi Jaejoong tung tăng đi ra ngoài, cũng đã lâu rồi Yunho chưa có ai quan tâm làm đồ ăn cho như thế, anh sống 1 mình trong căn nhà rộng lớn nhưng cô đơn thiếu sức sống của 1 người nội trợ. Anh nhìn vào hộp cơm của Jaejoong rồi cứ ngồi ngẫm nghĩ vẩn vơ, cậu ta tuy rắc rối nhưng mà cũng biết quan tâm đến người khác thật. Biết cả chuyện anh đau bao tử cơ đấy.

Được 15 phút sau Jaejoong lại chạy vào hé đầu nơi cửa hóng

- Sếp chưa ăn ah?

- Ừ… ờ…. Tôi cũng… chưa ăn…

- Thế ăn đi! Hay sếp chê? 12h rồi đó!

- Ah… uh… Jaejoong này, cậu đưa cái này xuống cho chị trưởng phòng tài vụ hộ tôi với – Yunho đưa tập hồ sơ cho Jaejoong

- Mà này, sao tay áo sếp sổ chỉ thế kia? Cổ áo cũng bẩn rồi. Tôi hỏi thật nhé, sếp chưa có vợ hay người yêu sao?

Yunho thú nhận gật đầu, đỏ mặt, ậm ừ không thành tiếng, cũng ngại. Đáng nhẽ đẹp trai tài năng như anh phải có người yêu rồi mới phải ah, anh thì đâu có thiếu các cô gái tình nguyện đi theo đăng kí làm người yêu anh. Jaejoong hỏi bằng 1 chất giọng thông cảm

- Tôi hỏi thật sếp nhé, sếp bị “bất lực” có phải không?

- C…. cái cậu này… A… ai bị bất lực… h… ả???? Ăn nói linh tinh thế ah? Vớ vẩn! đi ra ngoài đi!!!

Jaejoong phồng má, lè lưỡi rồi đi ra ngoài. Yunho nhìn theo cái dáng chạy tưng tửng của Jaejoong rồi đỏ hết mặt hết mày, người đâu suy diễn kiểu gì kì quái, tại anh chưa có yêu ai thôi ah.

Đợi khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Jaejoong nữa Yunho mới mở hộp cơm ra. Chỉ có cơm, canh, 1 ít rau xào và thịt lợn hầm. Nhưng mà mùi thơm thì thật hấp dẫn, trên cả tuyệt vời luôn. Cầm lấy đôi đũa được chu đáo bỏ sẵn trong hộp, giám đốc ăn thử.

Oh…

Đúng là ngon thật ah… từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên Yunho được ăn món nào ngon như thế. Cứ ăn, ăn mãi, ăn như chưa bao giờ được thấy đồ ăn. Khi hạt cơm cuối cùng cũng hết sạch, giám đốc tỏ ra tiếc nuối… thở dài. Muốn ăn thêm cũng chẳng có mà ăn nữa, sao mà hết nhanh vậy chứ???? T^T

Cứ ngồi ngơ ngẩn nhìn hộp cơm đã hết, Yunho nghĩ mình đã nghĩ sai về Jaejoong, anh cứ tưởng cậu là kẻ hậu đậu, lóng ngóng cơ, ai ngờ được cậu lại nấu ăn ngon như thế chứ…đúng là mẫu người nội trợ anh tìm kiếm bao lâu.

- Tôi vào có được không?

Jaejoong đứng lấp ló sau cửa với ánh mắt lấp lánh như sao muốn vào phòng mà sợ không được. Giám đốc khoát tay với cậu

- Uhm… vào đi!

- Sếp! sếp ăn rồi ah? – Jaejoong nhìn hộp cơm hết sạch sành sanh trên bàn và reo lên đầy thích thú

- Uhm… ~ - Yunho đúng là người kiệm lời

- Waaa~~!!! Tôi nấu ngon không sếp?

Cái này thì Yunho không trả lời, cậu nấu ăn thế nào chắc cậu cũng phải biết chứ. Jaejoong tưởng Yunho chê không ngon liền nhỉnh mũi rồi quay lưng đi như không thèm chấp nhặt. Nhưng mà cậu cứ thấy cức cức sao sao ấy, người ta đã có thành ý nấu cho mà ăn rồi còn không thèm động viên lấy 1 câu cho nên thân nên hồn. Đúng là người gì mà kiệm lời quá đi, khen 1 câu có tốn gì đâu mà…


……………………………….


Tan giờ làm, các nhân viên dọn lại sổ sách để về, Jaejoong cũng vậy. Cậu tung tăng đi xuống dưới tầng trệt công ty, vừa chạm bước chân đến cổng, 1 chiếc Ferrari màu đỏ bóng loáng đứng ngang trước mặt cậu làm cậu giật nảy mình

- Lên đi! – Yunho hạ cửa kính xuống và ra lệnh

- Ơ… sao.. lại… sếp…. tôi….

- Cậu cãi lời tôi hả? có lên không thì bảo? đừng để tôi đánh cậu đấy! tôi không thích dùng bạo lực đâu ah…

Jaejoong lấy làm lạ nhưng cũng mở cửa leo lên xe ngồi. Cậu chỉ dám ngồi ở hàng ghế đằng sau, chả biết bây giờ gương mặt Yunho biểu cảm như thế nào nữa. Jaejoong cứ ngồi đoán già đoán non mà quên cả thời giờ

- Tôi đưa cậu đi ăn được chứ?

- Ôi! Sếp hào phóng quá! Dĩ nhiên rồi ah… - nói gì chứ ăn là cậu không có từ chối đâu ah

Đi ăn với 1 anh chàng đẹp trai ai mà chẳng khoái, huống gì bản thân Jaejoong vốn đã như vậy rồi ah ( _ _!) . Mà đi ăn riêng với giám đốc chắc phải lãng mạn lắm đây ah. Hí hí… ^v^


…………………….

Yunho đưa Jaejoong đến 1 nhà hàng 5 sao sang trọng và Jaejoong chắc chỉ có người thượng lưu mới được đi vào đây. Cây đèn chùm sáng như ban ngày, ánh nến lung linh mờ ảo, đúng là nơi lí tưởng của những cặp đôi đang yêu nhau ah. Anh dẫn cậu đến 1 chiếc bàn trải khăn trắng, có 1 bình hoa hồng nhẹ nhàng tỏa hương thơm.Yunho gọi rất nhiều món ăn và nói rất khẽ với Jaejoong

- Cứ ăn cho thoải mái vào nhé, không cần ngại

- Ah…. Vâng… tất nhiên…. Ôi! Ngon quá!!!!!!!!

Jaejoong cứ ăn, ăn cực kì vô duyên dù đang ở nhà hàng sang trọng nhất nhì Seoul. Yunho chỉ nhìn cậu ăn, cậu ta thoải mái đến dễ gần và đáng yêu thật. Anh cứ tưởng cậu sẽ ngại mà không dám ăn cơ, chỉ nhìn cậu ăn anh cũng thấy no rồi. Vừa nhìn cậu ăn, giám đốc cứ cười thẩn thơ 1 cách ngốc nghếch đúng mặt con gấu pooh trong bộ film hoạt hình nổi tiếng “ Pooh và những người bạn”



- Cậu no chưa?

- Nói thật hay nói dối ah?

- Nói thật đi!

- Chưa…. Còn mới lưng lửng bụng thôi~

Yunho cười rồi gọi thêm đồ ăn cho Jaejoong, Jaejoong ngẩn ngơ với “nụ cười bí ẩn của nàng Monalisa…. À quên… của sếp Jung Yunho”. Mà mặt sếp đúng là đẹp thật, đẹp như diễn viên ca sĩ ấy, giống ai nhỉ? Ah…. Giống Uknow Yunho của cái nhóm gì gì tên là TVXQ hơi bị nổi tiếng, cứ ra đường mà xem, poster dán đầy phố, không chỗ nào là không có ảnh và không ai là không biết TVXQ. Có lần cậu thấy U know trong cái MV “Mirotic” được chiếu trên TV. Mái tóc màu rượu vang của anh ta đúng là ngất ngây thật, cậu cứ phải gọi là đơ như tượng với anh ta và từng bước nhảy

Rồi còn nữa, cậu thấy mình giống giống cái anh chàng lead vocal tên là Hero, mà hình như cũng là đồng hương thì phải? thằng em trai cậu thì giống cái anh chàng Xiah gì gì đó. 2 cái người còn lại thì thấy chả giống ai ra ai. Bữa sau lại thấy cái MV “yunjae is real” trên TV lại thấy y như mình với sếp Jung ( _ _!) đúng là chả có ai như cậu cả.

Chén thêm 1 suất lớn nữa, Jaejoong mới xoa bụng

- Thôi, tôi no rồi…

- Ờ…. no là phải, hôm nay mỗi 1 mình cậu ăn uống linh đình cơ mà, không no mà được sao?

- Ôi! Sếp mời tôi cơ mà…

- Tôi mời cậu cũng phải biết giữ ý giữ tứ mà ăn chứ!

Jaejoong cười nhe 2 hàm răng rồi vươn vai, sếp đúng là con người hào phóng thật, chưa khi nào cậu được ăn ngon và no thỏa thích như thế này. He he he

Yunho đưa Jaejoong đi ngắm vòng quanh Seoul, tuyệt nhiên anh không nói 1 câu nào với cậu, Jaejoong chỉ nhìn Yunho rồi im lặng. Cái con người này, thật khó hiểu quá…


~~~ CHAP 4 ~~~

Trời đang trở nên lạnh dần, nhiệt độ hạ xuống, Jaejoong nhìn quanh Seoul yêu dấu mà cậu đã gắn bó 3 năm dài, cậu thấy nhớ bố mẹ mình ở Chungnam, nhớ em trai yêu quý, nhớ tất cả những người làng xóm của cậu. Tuy hồi đó thiếu thốn nhiều lắm nhưng mà rất vui, Jaejoong nhớ lại tất cả, tự dưng cậu thấy sống mũi mình cay cay, cậu nhắm mắt lại, đúng là căng da bụng chùng da mắt thật, Jaejoong thiu thiu ngủ

“ Bốp”

Ngủ say mà lại không thắt dây an toàn, Jaejoong gục vào cái cửa sổ cái rầm mà vẫn ngủ ngon lành, lại còn chảy nước dãi nữa chứ. Yunho lắc đầu, tự dưng mọc ra cái của nợ này, hay thật, gió lạnh, Jaejoong rên rỉ không rõ lời, run run co người lại trên chiếc ghế. Yunho dừng xe, cởi áo khoác của mình ra rồi đắp lại cho Jaejoong thay cho cái chăn. Anh yên lặng ngắm nhìn thiên thần đang ngủ say

Đôi mi dài cong vút khép hờ, đôi môi đỏ đang dẩu lên như hờn dỗi ai đó, cánh mũi nhỏ nhỏ đáng yêu phập phồng thở, mái tóc mềm màu đen tuyền rủ xuống gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Yunho nhìn Jaejoong đến đờ đẫn cả người, anh như bị hút hồn vào đôi môi màu anh đào ấy, anh cúi xuống, định hôn lên đôi môi cậu…

- hức … hức….bố ơi…. mẹ ơi…. Junsu ah… hyung nhớ em quá…

Cậu nấc lên từng tiếng trong 2 hàng nước mắt đang chảy dài trên gò má ửng hồng ấy, Yunho đưa tay lau những giọt nước mắt cho cậu, cứ tưởng với cái dáng vẻ hồn nhiên, tưng tửng ấy Jaejoong là người sống rất vui vẻ và vô lo nhưng hóa ra đằng sau cái dáng người ấy có 1 tâm hồn yếu đuối đang thổn thức không yên. Anh bất giác hôn nhẹ vào trán cậu

Đưa cậu ta về nhà thôi!

Yunho nghĩ thế và anh định rồ ga đi nhưng mà…. Nhà cậu ở đâu mới được chứ? Làm sao bây giờ? Ngủ khoèo thế này rồi mà lại quên nói địa chỉ nhà cho người ta mới chết…

Thôi đành…


……………………



Sáng hôm sau

Khi bầy chim ríu rít ngoài cửa sổ, Jaejoong theo quán tính ngồi bật dậy khỏi giường, với tình trạng vẫn đang mắt nhắm mắt mở và vì cậu tin đây là nhà cậu nên theo thói quen đã rành rọt của mình, cậu nhắm mắt mà đưa chân

“ Rầm”

Cậu va ngay vào cái gì đó đau lắm, rồi lại lồm cồm bò dậy dụi mắt, mà đây đâu phải nhà cậu, cách bài trí nhà cậu khác cơ mà, vậy đây là đâu???

Jaejoong mở cửa ra, ngó nghiêng xung quanh, nhà ai đây?

Có 1 con gấu béo đang nằm co ro trên chiếc ghế sofa ngắn củn, trên người có mỗi cái chăn mỏng tang đang ngủ ngon lành. Ah, ra là vậy! đây chắc là nhà giám đốc rồi. Jaejoong nhe răng cười, cũng là người tâm lý đấy chứ, nhường hẳn phòng cho cậu rồi ra ghế nằm.

Kiểu này không trả ơn không được ah, trái với đạo lý luân thường ngay ah

Jaejoong bí mật đi vào bếp, mở tủ lạnh ra xem xem, nhà anh ta không thiếu cái gì nhưng mà cái tủ lạnh thì thiếu đồ trầm trọng, vài miếng thịt đông để ước chừng cũng vài tháng có ít, đồ hộp và mì tôm cũng có thể làm lạnh được.

Jaejoong lắc đầu nguầy nguậy với ý thức vô tổ chức của Yunho, tưởng anh ta là người thế nào hóa ra cũng chỉ là 1 kẻ vô ý thức với chính cuộc sống của mình mà thôi.

Cậu mở thùng gạo ra xem, số gạo đã bị chuột “ăn hộ” gần hết, chỉ còn vài ống gạo lẻ tẻ nữa thôi, Jaejoong vét hết gạo rồi đi nấu cơm, cậu khui đồ hộp ra nấu chín rồi làm theo kiểu của riêng cậu, sáng tạo mà vẫn ngon miệng. Hê hê. Cái này là kinh nghiệm bao nhiêu năm mẹ cậu đào tạo đấy ah

Mùi thơm của đồ ăn bay bay xung quanh căn nhà, bay xộc vào mũi của Yunho, không kiềm chế được, Yunho thức dậy, vẫn đang nhắm mắt đi vào bếp, hươ tay loạn xạ, nói lẩm bẩm cái gì không rõ, như là cương thi ấy. Jaejoong tưởng Yunho đã thức liền cầm muỗng và đĩa đồ ăn chạy ra tí tởn

- Sếp dậy rồi ah, xem này, tôi đã…

Bất ngờ Yunho ôm chầm lấy cậu, xoa tóc, mắt nhắm, miệng nói kiểu như kẻ vô hồn mà thực ra là đang nói mớ

- Ôi… ôi… vợ yêu của anh… cảm ơn em… bla bla…….zzz…

“ Cốp”

Cái muỗng “vô ý” bay vào đầu Yunho làm anh tỉnh giấc say nồng ngã lăn ra cả sàn nhà, Yunho mở mắt dậy, ú a ú ớ đến tội

- Ơ… cậu làm sao thế?... tôi… có làm gì đâu mà…

Cũng nên thông cảm cho giám đốc nhà ta, đang mơ màng tưởng mình đã lấy được 1 người vợ đảm đang sáng dậy nấu ăn cho chồng đi làm thì lập tức vỡ mộng vì Jaejoong

Đúng là tâm lý người độc thân ==


………………..


- Ui …. Ui… đau quá đi ah!!!!!

Jaejoong cẩn thận bông băng thuốc đỏ vào cục u to như quả trứng của Yunho rồi cẩn thận dán urgo lại che vết đánh. Đúng là 1 buổi sáng chẳng mấy trong lành

Jaejoong đỏ mặt quay đi, cậu cũng không muốn uýnh nhau với người khác đâu, mà nhất là những anh chàng đẹp trai lại càng không nhưng mà ai bảo anh ta mơ màng rồi bất ngờ lao đến ôm lấy cậu ai mà chẳng phản xạ lại khi đó chứ! Có phải tại cậu đâu, đó là cái phản xạ có điều kiện mà >< hic hic…

Hôm nay là chủ nhật, chủ nhật thì sao? Tất nhiên là không phải đi làm rồi. Thà ở nhà với sếp còn hơn là về nhà bây giờ, chiều cậu về cũng chẳng sao.

Căn nhà của Yunho đẹp và rộng rãi, chỉ có hơi bề bộn 1 tí thôi nhưng cái “1 tí” đó là cả
“ 1 tỉ” vấn đề đấy.

Jaejoong lôi hết đống quần áo cao như núi của Yunho ra giặt, vừa giặt vừa chê sếp ăn ở bẩn thỉu bề bộn quá, mà cái tiếng càm ràm ấy đã lọt vào tai của sếp chúng ta, vừa đọc báo vừa cức không chịu được, thử hỏi có ai mà cứ thích nghe tiếng càm ràm suốt ngày không? Jaejoong đúng là mẫu người của gia đình, giống như 1 bà mẹ hay càm ràm những đứa con của mình ấy

- Sếp ah! Hết xà phòng rồi, làm sao đây?

- Thế ah? 2 tháng rồi tôi chưa mua xà phòng, mà xà phòng hết cũng 1 tháng rưỡi rồi, à mà hình như có gói xà phòng dự trữ tôi mua cách đây 3 tháng trên tủ kính ấy, lấy mà dùng!

Trí nhớ thì đúng là không tồi nhưng mà kiểu ăn ở thì tồi thật. Chẹp chẹp… có lẽ cậu phải xem lại sếp nhà mình mất thôi ah. Xong đống quần áo là cậu ra lau nhà, dọn nhà, nhà gì mà như nhà hoang, nhện giăng lưới đầy nhà. Chả bù cho 1 góc phòng trọ tuy tí teo nhưng sạch sẽ của cậu ah, ngày nào mà cậu chả đi dọn nên nhà cậu đảm bảo không có 1 con nhện nào dám giăng lưới luôn. Cậu dọn lại phòng ngủ cho Yunho, căn phòng này là phòng được bài trí giản đơn nhất trong nhà. Chỉ có 1 chiếc giường ngủ, 1 bàn làm việc, 1 bộ cốc chén và kệ sách, tủ gương là hết. Ngoài ra cũng chẳng để thêm gì nhưng sách vở thì bị ném lung tung, hình như đọc quyển nào là Yunho để chỗ nào tiện nhất mà anh có thể với tới chứ không cần mất công đi lại kệ sách làm gì. Cậu mang hết sách đi sắp xếp lại, cậu nhận ra có 1 bức ảnh được giấu trong kệ sách và quay mặt vào phía trong, tò mò, cậu lấy ảnh ra xem: 1 người phụ nữ. Cô ấy có vẻ đẹp rất mặn mà, sắc sảo, đôi mắt giống y hệt mắt Yunho, cậu muốn hỏi đó là ai nhưng sợ anh mắng nên thôi, đành cất bức ảnh vào chỗ cũ.

Xong nhà cửa là cậu lại đi chợ mua thức ăn chất đầy tủ lạnh bảo là có gì nấu mà ăn dần qua ngày, nấu mấy món này không khó lắm, cậu ghi lại vài công thức nấu ăn của mình cho Yunho nhưng anh chẳng mảy may để ý tới chuyện đó.

Nguyên 1 buổi sáng cậu làm osin cho sếp còn sếp thì vắt chân lên ghế đọc báo và thờ ơ với “dịch vụ dọn nhà miễn phí” – là cậu, làm cậu tức điên. Đã thế lại còn “nhờ vả” cậu xếp đống quần áo trong tủ và dọn đống rác 3 tuần chưa xử lý ra ngoài bãi. Hic hic… đã vậy còn làm không công

- Sếp!!! – Quá bức bối, cậu giật tờ báo “người mẫu” ra khỏi tay ông sếp đang thẩn thơ của mình

- Có chuyện gì thế?

- Tôi không thể chịu được nữa! từ sáng đến giờ sếp chỉ coi tôi là osin, làm mấy cái việc không công cho sếp đó hả? sao không hỏi tôi đến lấy 1 câu vậy hả???

- Là do cậu chọn mà, cậu hứa sẽ làm việc cho tôi còn gì.

- Tôi hứa khi nào? Sáng ra thì suýt bị sàm sỡ, làm việc nhà không công giờ còn bảo tôi hứa nữa! bằng chứng đâu?

- Cái gì? Ai sàm sỡ cậu? cậu ăn nói cho cẩn thận, liệu cái cách ăn nói của cậu đấy nhé! – Yunho không kém

Jaejoong chỉ vào cái thân hình đầy mồ hôi và bụi bặm lem luốc của mình hạch sách lại Yunho:

- Anh nói đi cho phải. Tôi đã làm cho anh cực nhọc cả sáng nay rồi,thế mà anh còn chưa hỏi lại đến 1 câu. Anh đừng tưởng cái mặt anh đẹp trai rồi có tất cả nhé! Thích đối xử với ai thế nào thì đối xử nhé!

Thế là nguyên 2 tiếng còn lại của buổi sáng, có 1 cuộc va chạm và xung đột đẫm máu như băng đảng khủng bố Bin Laden. Khi cái họng của cả 2 không còn đủ sức mà cãi nhau nữa thì cả 2 mới chịu ngưng. Jaejoong đi vào bếp và bắt tay nấu nướng, mặt vẫn còn giận nhưng mà tim cậu thì vẫn nghĩ rằng phải nấu thật ngon để anh ăn.

Bưng cơm ra bàn, cả 2 cùng ngồi ăn và xem TV. Lần đầu tiên trong suốt 15 năm qua Yunho được ăn chung với 1 ngươi nữa, anh chỉ toàn ăn 1 mình từ sau cái ngày định mệnh đáng ghét đó. Bây giờ có thêm cậu, anh thấy mình không còn cô đơn nữa.

- Chiều nay cậu sẽ về nhà sao?

- Vâng, chắc chiều tôi phải về sếp ah! – Cậu cứ như trẻ con, mới cãi nhau inh ỏi mà giờ lại quay ra bình thường ngay

- Ở lại với tôi nốt đêm nay được không?

Câu nói của Yunho rất chi là trong sáng, đơn giản là anh không chịu nổi nỗi cô đơn giai giẳng đeo bám lấy mình ngày này qua ngày khác. Nhưng cái người nghe được câu ấy thì lại nghĩ linh tinh, hay là anh ta có tâm dạ đen tối gì cũng nên. Nghi lắm! cậu cứ liếc trộm Yunho suốt làm anh lạnh cả sống lưng.


~~~ CHAP 5 ~~~


~ Đêm hôm đó~

Quả thật đây là 1 đêm rất đáng để người ta phải chú ý, giải bóng đá kinh điển Euro, mùa giải này được dự đoán là sẽ rất gay cấn đây, huống chi hôm nay là trận chung kết đầy sôi động

Là đàn ông ai mà chả có cái sở thích xem bóng đá, Yunho và Jaejoong cũng không phải ngoại lệ, họ yêu và say mê bóng đá dù là mấy giờ sáng họ vẫn cam chịu cặm cụi thức coi bóng đá cùng 1 túi bắp rang bơ và bia chai ngon lành để vừa nhắm vừa xem

- Trời ơi! Nhanh lên! Dẫn bóng đi! Bên kia kìa! Trời ơi, tay tiền đạo kia sao mà đá lung tung thế? Chuyền bóng mau lên!

Đúng cái kiểu hò hét và mắt dán theo từng đường bóng lăn của môn thể thao vua. Họ cắm cúi xem từng đường bóng, nghẹt thở từng cú chuyền, cú sút phạt,…

- Vàoooooo!!!!!!!!!

Yunho và Jaejoong nhảy cẫng lên sung sướng quên cả trời trăng, họ ôm lấy nhau và hú hét rồi nhảy vòng tròn tưng tưng. Đúng là crazyfan chính hiệu của bóng đá. 1 lúc sau, cả 2 mới sực tỉnh, vội vàng buông nhau ra và quay đi nhanh chóng. Yunho đỏ mặt

- Ngủ đi mai còn đi làm!

Yunho nhường cho Jaejoong ngủ trong phòng còn anh nằm ngoài sofa, cái sofa ngắn củn, chân anh cứ thòi hết cả ra ngoài. Đêm nay Jaejoong hơi lười nên không buông màn, cứ để thế mà ngủ no say


…………………………


- Jaejoong, cổ cậu bị gì thế?

Yunho tá hỏa khi ở quanh cổ Jaejoong đầy những dấu thâm đo đỏ, chắc do cái tội lười buông màn nên mới bị côn trùng cắn đây mà, cậu càng gãi thì vết ngứa càng đỏ chạch lên trông rất khó chịu. Cho qua chuyện đó, cậu ra nấu ăn rồi nấu cả cơm trưa cho cả 2 người. Ăn xong là lên xe đi làm

Cả công ty cứ xôn xao lên khi thấy Jaejoong bước ra từ cửa xe giám đốc, với đôi mắt thâm quầng ( vì thức khuya xem bóng đá), cổ có dấu đỏ, dáng đi loạng choạng (hoa mắt do buồn ngủ) làm mọi người phải đoán già đoán non, chắc đêm qua đã xảy ra cái chuyện kinh thiên động địa lắm ah. Mà giám đốc còn độc thân, thư kí cũng thế, họ có tìm đến nhau cũng là chuyện bình thường mà.

Jaejoong và Yunho phải gánh cả rổ những dấu chấm hỏi to đùng cùng những ánh nhìn soi mói của mọi người, không thể ngăn được người ta ngờ vực vì người ta có cái quyền đó nhưng mà họ đang dẫn mọi chuyện đi sai với sự thực. Jaejoong đi đến đâu là cũng có người hỏi hoặc có người nhìn với ánh mắt kì dị làm cậu lạnh sống lưng.


Trong cả giờ làm việc, không hiểu sao Yunho không tài nào tập trung được, anh cứ liếc nhìn Jaejoong rồi mỉm cười ngu ngơ 1 mình mà không biết là cười vì cái gì. Cậu đang nghịch vài trò trên mạng, to tát lắm cũng chỉ kiểm kê lại tài liệu và số liệu mà thôi. Anh nghĩ đến nhưng lời bàn tán của mọi người về anh và cậu. Tuy anh là con người rất trong sáng nhưng anh hiểu ý họ thì chẳng trong sáng tẹo nào. Haizzz…. Đơn giản là anh ghét cô đơn nên muốn cậu ở lại 1 đêm nữa thôi có sao. Không ngủ với cậu nhưng có cậu, căn nhà vốn trống vắng của anh bỗng trở nên tràn trề sức sống

Yunho cũng không hiểu tại sao anh cứ thích nhìn cậu thật lâu để khám phá những nét biểu cảm trên gương mặt cậu, nó thay đổi rất nhanh, toàn bộ tâm tư của cậu rất dể biểu lộ ra ngoài mặt. Khi cậu chu cái môi đỏ mọng ra, Yunho chợt mất bình tĩnh, anh mở cửa sổ ra cố hít 1 hơi không khí trong lành, 1 cơn gió thổi qua mang theo cái bụi, bụi bay vào mắt Yunho, anh dụi mãi mà không ra.

- Sếp làm sao thế?

Jaejoong chạy đến bên Yunho và hiểu rõ sự tình, cậu gạt tay anh ra rồi phồng má thổi bụi cho anh

“ Cạch”

1 nhân viên bước vào rồi ú a ú ớ mà bỏ ra ngoài. Anh ta chạy đến chỗ các nhân viên khác và nói bằng 1 giọng nguy hiểm đầy bí mật

- Này! Tôi chắc chắn 100% nhé! Sếp nhà ta và thư kí có tình ý riêng ah. Lúc nãy tôi vào còn thấy họ công khai hôn nhau trong phòng làm việc nữa cơ mà…. Chậc! tin này mà lên báo chắc phải lên trang nhất ah. Giám đốc chúng ta nổi tiếng đẹp trai hào hoa ai mà chẳng biết ah, cậu thư kí trông cũng đẹp nữa, cái này là làm nhiều cô gái đứng tim lắm ah!

Đúng như lời anh nhân viên đó vừa nói, có vài chục cô nhân viên ngất xỉu ngay tại trận, lay mãi mà không dậy, miệng lẩm bẩm tên giám đốc. Ai mà chẳng biết mấy cô này là fan cuồng của sếp nhà ta. Chuyện, sếp đẹp trai như thế cơ mà.

Thế là cái tin đó lan rộng ra toàn công ty chỉ sau 1 ngày, tuy nhiên 2 nhân vật chính của chúng ta thì vẫn điềm nhiên không quan tâm đến những tin đồn vớ vẩn đó vì họ chỉ coi nha như là bạn bè mà thôi

Rồi cái gì cũng phải trở về với quy luật của nó, đồn chán thì họ sẽ ngưng ngay thôi. Sếp dặn cậu như vậy, nên cậu cũng mặc họ, cậu chỉ sống đúng với lương tâm của mình thôi, cậu chẳng làm gì sai hết


- Tôi về nha sếp! – Jaejoong soạn đồ rồi tung tăng ra về

- Khoan đã – Yunho gọi giật cậu lại

- Sao ah? – Jaejoong nhướn mày lên kì quặc

- Tôi có thể …đưa cậu về được không?

Jaejoong chối đây đẩy, đơn giản là vì cậu không muốn cho giám đốc nhìn thấy cái nhà xập xệ của cậu thôi. Cạu cứ tưởng tượng rằng anh sẽ cười phá lên khi thấy cậu chui rúc trong cái nhà trọ bé tí teo, trời mưa thì dột bên này, thủng bên kia. Cứ mới nghĩ thôi là cậu đã ngượng lắm rồi, huống gì dẫn anh về tận nhà để anh châm chọc cậu cho cậu chết ah.

- Thế nhé! Cậu mà không để cho tôi đưa cậu về là tôi cắt lương tháng này nhé!

Chạm đúng nọc của Jaejoong, cậu là cậu sợ nhất cắt lương ah, cắt lương lấy gì mà sống ah, 1 tháng coi như là làm không công đấy! Đành vậy, thà để cho anh ta đưa cậu về còn hơn là không có lương tháng. Jaejoong để Yunho đưa cậu về nhà

- Vậy có phải tốt hơn không

Yunho mỉm cười dịu dàng, đi xuống gara xe, anh lấy chiếc Ferrari đen bóng ra rồi bảo cậu lên xe để mà về. Mà anh thề là cái nhà cậu đi vòng vèo thật, bên này bên kia, ngõ này ngõ nọ mới đến nơi. Căn nhà trọ bé tin hin hiện ra trước mắt Yunho, Jaejoong cúi gằm mặt xuống chờ 1 trận cười thỏa thuê từ Yunho nhưng không, Yunho cười nhẹ rồi bảo cậu vềm tuyệt nhiên anh tôn trọng nơi ở của cậu

- Jaejoong này… - Yunho lại gọi giật cậu lại - … Ngày mai…. À không… từ nay về sau em có thể làm cơm trưa cho tôi được không?

Jaejoong thoáng bất ngờ, cậu quay đầu lại và gật nhẹ 1 cái rồi chạy biến vào nhà đóng sập cửa lại, cậu nhào đến ôm lấy cái gối mà hét lên vì hạnh phúc rồi day day cái gối như điên như dại đến nỗi bà chủ tức điên bảo cậu không ngủ thì đi chỗ khác cho bà ấy ngủ


………………………………


Đúng như lời đã hứa với Yunho, ngày nào cậu cũng dậy sớm làm cơm trưa, cậu nghiên cứu chế độ dinh dưỡng 1 cách hợp lý nhất rồi nấu cho anh đảm bảo dinh dưỡng tuyệt đối. Cũng từ đó, căn bệnh bỏ bữa và đau bao tử của Yunho không hè tái phát. Thư kí của anh, đôi lúc hơi rắc rối nhưng chung quy lại thì cậu rất đáng yêu và quan tâm người khác. Vì Jaejoong cũng thích săn sóc người khác nữa, bố mẹ cậu và em cậu đều ở dưới quê, có muốn chăm sóc cũng không được. Đôi lúc cậu đem chuyện gia đình ra tâm sự với Yunho để vơi bớt nỗi buồn nhớ nhà và anh cũng là người duy nhất sẵn sàng nghe cậu kể chuyện. Mỗi lần cậu kể, anh nói cậu thật hạnh phúc nhưng chưa bao giờ anh bộc lộ về gia đình mình. Cậu hỏi, anh lắc đầu không nói

Chỉ có Yunho nhận ra 1 điều rằng, trái tim anh cứ đập lỗi nhịp vì cậu, khi ở bên cậu, trái tim anh cứ như là đang dance sport vậy. Đi làm anh cũng chỉ muốn được nhìn thấy cậu, cậu không làm việc cũng được, chỉ cần nhìn thấy cậu là trái tim anh bỗng trở nên thật bình yên


……………………………..


- Sao? Công tác xa ah?

- Ừ ! về chuẩn bị đồ đạc đi rồi đi với tôi!

- Đi đâu ah?

- Singapore!

Người ta nói ai mà đến Sin được thì cứ như là đi lên thiên đường ấy, cậu cũng muốn sang Sin 1 lần. Hí hí. Bên đó thì đẹp lắm, cậu coi ảnh mà cứ phải ngất ngây con gà tây, không khí sạch sẽ lại còn có nhiều khu mua sắm nữa.

Về nhà cậu tí tởn dọn đồ, quần áo, thuốc thang, đồ dùng cá nhân, v.v… Tính ra tổng cộng cậu chất được 2 cái balo du lịch to đùng. Chưa có kinh nghiệm đi xa lần nào nên cậu cứ vơ vét cho đầy túi, cứ như cụa tính mang cả căn nhà nhỏ bé của mình theo luôn vậy


~~~ CHAP 6 ~~~

Sân bay Incheon bao giờ cũng chật ních người, Jaejoong luồn lách mãi mới đi được. Yunho lắc đầu với cái kiểu chen chúc khó khăn của cậu, anh nắm lấy bàn tay cậu rồi dẫn cậu đi.
Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[R] Thư kí rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] Thư kí rắc rối   [R] Thư kí rắc rối I_icon_minitimeTue Jul 31, 2012 9:11 am

~~~ CHAP 6 ~~~

Sân bay Incheon bao giờ cũng chật ních người, Jaejoong luồn lách mãi mới đi được. Yunho lắc đầu với cái kiểu chen chúc khó khăn của cậu, anh nắm lấy bàn tay cậu rồi dẫn cậu đi. Như là có luồng điện xẹt qua người cậu vậy, cậu đỏ mặt, tim đập thình thịch, bàn tay Yunho thật ấm áp biết mấy

- Cậu ngồi ở dãy ghế A cùng tôi, vé đây!

Đi Sin mà ngồi ở dãy A là đắt lắm ah, Yunho lại bao trọn cả tiền vé nữa, cậu gặng hỏi mãi mới thấy anh chỉ đáp tỉnh queo tiền vé, nghe xong 7 con số to đùng là cậu đã muốn ngất xỉu đến nơi rồi, cậu thề là tiền lương của cậu gom góp mất bao tháng trời mới đủ đấy.

Vừa lên máy bay là Yunho đã lăn ra ngủ khò khò quên cả trời trăng còn Jaejoong thì thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đất xa dần, xa dần, xa mãi, sân bay Incheon rộng lớn giờ chỉ là 1 cái dấu chấm bé tí giữa 1 khoảng không bao la. Mây như bao bọc cả con chim sắt khổng lồ này, cậu đang tưởng tượng mình đang ở thiên đường vì chưa bao giờ những đám mây kia gần cậu đến thế


………………………


Máy bay đáp xuống sân bay lớn tại Singapore, cậu vừa đi vừa vác mặt lên ngắm cảnh ngắm nghía, không có Yunho chắc cậu đã lạc giữa Sin rồi cũng nên. Mang theo 2 cái balo nặng trịch cậu như bị hụt lại phía sau, tại cái tội vừa đi vừa ngắm cảnh đây mà, lại còn phải mang cả vali kéo của sếp nữa.

- Anh đứng đây 1 lúc tôi đi mua nước nhé!

Jaejoong đưa đồ cho Yunho rồi chạy đi mua nước ngọt, Yunho đứng lại chờ và nhìn theo cái bóng dáng nho nhỏ liêu xiêu của cậu đang chạy giữa sân bay trong biển người. Anh mỉm cười

3 tiếng sau mà vẫn chưa thấy Jaejoong quay lại Yunho đâm lo, đừng có nói là cậu bị bắt cóc rồi nhé, anh bắt đầu thấy lo lắng cho cậu và nhìn quanh quanh xem cậu có đứng ở đâu không nhưng tất cả đều là vô ích.

“ Chúng tôi xin hỏi có hành khách nào tên là Jung Yunho đến nhận người thân đang ở phòng chờ của sân bay. Chúng tôi xin hỏi lại, …”

- Aish…. Cậu đúng là…

Yunho chạy 1 mạch đến phòng chờ của sân bay thấy Jaejoong đang mè nheo khóc lóc xung quanh mấy đứa trẻ đi lạc. Anh bực mình nhìn cậu và cậu giương đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh chằm chằm rồi chạy nhào đến mà ôm chặt lấy anh

- Thế mà tôi tưởng không được gặp lại được anh nữa…. oa oa oa…

- Cậu điên hả? cậu là trẻ con 10 tuổi hay là người lớn vậy, có thế mà cũng đi lạc được, cậu xem, ở đây có ai như cậu không hả??? – Yunho xả giận lên đầu Jaejoong

- Nhưng mà…. Tôi… chưa đến đây bao giờ mà… anh…

Yunho lạnh lùng quay lưng đi để giấu nhẹm bộ mặt đang lo lắng của mình, sao cậu khi nào cũng gây rắc rối cho người khác vậy chứ? Anh là anh bực mình lắm rồi đó! Anh chạm vào lồng ngực trái của mình và cố để nó không đập nhanh nữa, hừ, làm anh đến điên lên đi được, anh đã mừng biết chừng nào khi biết cậu vẫn bình an, chỉ là niềm vui anh đã giấu nhẹm vào trong mà thôi

Jaejoong cứ chạy nhõng nhõng theo Yunho mà không dám nói câu nào nữa vì cậu biết anh đang giận lắm, thi thoảng cậu cũng quay sang liếc trộm Yunho vài cái xem anh làm gì, đã bớt giận chưa

Cả 2 dừng chân ở 1 khách sạn lớn và khang trang trông rất sang trọng. Yunho đưa chìa khoá phòng cho Jaejoong còn anh đi đâu đó không rõ. Bảo là kí kết hợp đồng gì gì đó với cái công ty nào đấy. Cậu tung tăng đi lên phòng. Căn phòng này đúng là phòng VIP có khác, đẹp, lại còn rất rộng rãi nữa, tiện nghi nữa ah. Đánh phịch xuống giường cậu nhảy nhảy trên giường, nệm gì mà êm quá xá, nhảy bùm bụp mà chả đau tí nào. Thế là cậu đánh luôn 1 giấc trên chiếc giường êm ái ấy. Chơi được 1 lúc chán cậu nhớ đến lời Yunho nói lúc nãy

“ Nếu đói cậu có thể cầm điện thoại lên và bấm phím số 6, sau đó cậu có thể gọi món ăn miễn phí từ phục vụ phòng”

Cậu bán tín bán nghi, có đúng là miễn phí không nhỉ?? Anh thì làm gì mà biết lừa người khác chứ phải không? Cậu cố gật gật đầu cho rằng anh không lừa cậu làm gì đâu. Cậu cầm máy lên và bấm số 6, 1 giọng nói rất nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia trả lời cậu

- “ Yoboseyo.Tôi có thể giúp gì được cho quý khách?”

- Yo… yoboseyo… đây là phục vụ phòng phải không ah?

- “ Vâng. Đúng rồi”

- Tôi có được dùng đồ ăn miễn phí không?

- “ Tất nhiên là được chứ ah. Anh muốn dùng gì?”

- Thế ah… hay quá… tôi ăn không có nhiều lắm đâu, mang lên phòng 106 1 cái pizza hải sản cỡ lớn, hamburger, thật nhiều tôm, bánh kẹp Pháp, bla bla bla…

- “Anh có thể nói chậm lại để chúng tôi ghi có được không ah?” @ @

Chưa khi nào cậu được gọi nhiều đồ ăn mà lại miễn phí như thế này, thật là thiên đường ah! Chỉ muốn ở đây suốt đời thôi ah. Căng da bụng chùng da mắt cậu đánh 1 giấc ngon lành và chìm vào giấc ngủ đầy đồ ăn bên cạnh như 1 đống lộn xộn

- Uhm…

Jaejoong thấy lạnh, cậu quơ quơ cái chăn nhưng cậu không thấy cái chăn đâu, mở mắt, cậu nhìn quanh rồi nhìn nhìn sang 1 đống lù lù bên cạnh

- AAAAA!!!!!! – Jaejoong hét lên um sùm rồi vớ lấy cái gối mà che người lại

- Haizz…. Cái gì mà cậu hét như cháy nhà vậy?

Không hét mà được sao? Có ai mà về muộn buổi tối đã đành còn nằm lù lù 1 đống bên cạnh người ta. Yunho nghe tiếng Jaejoong hét lên liền lấy gối bịt tai lại quay lưng về phía cậu. Anh ta cởi trần chỉ mặc 1 chiếc quần đùi, quần áo thì vứt tứ tung lộn với cả đống đồ ăn vương vãi trên sàn nhà. Cậu sờ sờ vào người mình, áo quần vẫn nguyên vẹn rồi thở phào nhẹ nhõm. Sao không nói sớm là cả 2 chung phòng với nhau chứ? ><


………………………

Nghe Jaejoong càu nhàu về cái kiểu ngủ “thiếu vải” của Yunho hôm qua, a cứ phải bịt hết lỗ tai lại rồi giải thích 1 cách khó khăn

- Là hôm qua tôi có uống rượu nên nóng quá cởi hết áo quần ra ngủ cho đỡ, với lại tôi đâu có giàu có gì mà thuê hẳn 2 phòng VIP mà ở riêng chứ! 1 phòng cũng đủ chết tiền rồi, mà phòng thì rộng chứ có nhỏ bé gì đâu mà cậu cứ phàn nàn nhỉ? Ngủ chung thì có sao, có phải tôi là cáo lai dê đâu mà… Mà trên đời này có chết hết người tôi cũng không cần cái loại như cậu đâu ah, đừng có mà mơ mộng vớ vẩn

Đúng là 2 người này khắc nhau như lửa với nước thật, không cãi nhau được là không có chuyện, hic hic… nhưng mà cũng như bọn trẻ con, 2 người này có cãi nhau đến sập nhà thì mươi lăm phút sau cũng yên chuyện cho coi, có ai lạ gì bản tính của họ nữa đâu ah. Và đúng thế, giận nhau rồi im lặng chừng 10 phút là 2 người lại chăm chú coi 1 bộ film chiếu trên TV

- Woaaa!!! Anh nhìn kìa, cô kia trượt băng đẹp quá! Thích thật ah!

- Chiều nay có muốn đi truợt băng không? Tôi đưa đi!

- Trượt băng? Có! Có! Có! Có chứ!

Trượt băng ở thiên đường Singapore thì thích lắm ah, ở đây hè hay đông đều có sân trượt hết, chỗ đó cũng đẹp nữa, cậu có nhìn thấy trên TV 1 lần rồi mà cứ ao ước. Tưởng chừng như cái ước mơ đó là viển vông nhưng mà không ngờ 1 ngày lại thành hiện thực ngay ^^. Jaejoong biết trượt băng nhưng mà chỉ biết xíu xíu thôi, còn rành rọt thì chịu, nói tóm lại là có thể đứng vững trên sân băng mà không bị ngã.

Chiều hôm đó Yunho đưa Jaejoong đến sân trượt băng thật, anh nói anh thích trò này và anh còn trượt điêu luyện nữa cơ. Jaejoong thì cứ cứng ngắc nói là cậu cũng biết trượt giỏi nhưng mà đó là vì cậu sợ thua kém anh ta thôi

Yunho trượt trên băng mà như đang chạy bộ vậy, anh lướt từng đường băng điêu luyện làm các cô gái quanh đó phải ngẩn ngơ dõi theo dáng anh không rời mắt được 1 giây nào, Yunho nháy mắt với Jaejoong làm chạm lòng tự ái của cậu, cậu mang giày trượt vào rồi đi vào sân băng và bắt đầu trượt nhưng cậu chit trượt được nhiều lắm chừng 1m là lại ngã chỏng chơ hoặc mất đà.

/Anh ta đưa mình đến đây là để bêu rếu và chọc tức thì phải? ></

Jaejoong gượng dậy, cậu lại cố trượt tiếp, đúng lúc suýt mất đà và ngã ngửa ra 1 cú khá mạnh thì 1 bàn tay vòng qua eo cậu và đỡ lấy cậu để cậu khỏi ngã. Jaejoong nhắm tít mắt lại chờ 1 cú ngã nhưng chờ mãi mà không thấy gì, cậu mở mắt ra và tá hoả khi thấy 1 anh chàng lạ hoắc lạ huơ đang đỡ lấy mình, cậu bật ngược người ra sau và ngã, chung quy lại thì vẫn ngã

- Cậu có sao không? – người đó đưa tay cho cậu

- Không… không sao… không có gì…

Yunho lướt lại gần và đỡ Jaejoong dậy, máu ghen nổi lên, hừ, lại dám chạm vào eo thư kí riêng của anh ấy ah, anh quyết không tha. Vừa định quay lại mắng cho 1 trận thì người đó reo lên đầy phấn khích

- Ah! Yunho hyung! Nhớ em không? Jung Yoochun đây!

- Yoochun? Yoochun? Ah! Em trai của anh, lâu rồi không gặp, em lớn hơn rồi đó Chun à!

- Anh trai của em!!!

2 người ôm chầm lấy nhau và nhảy nhảy như con nít còn lên 3, tay bắt mặt mừng để 1 con người đang đứng ngơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Chuyến du lịch vòng quanh thế giới của em sao rồi?

- Em định sang Sin rồi đi qua 5 nước nữa đã mới về Hàn Quốc

- Thảnh thơi như em cũng sướng thật, như hyungđây này, làm suốt thời gian đâu mà du lịch như em, sao? Định lấy vợ chưa?

- Đời còn dài gái còn nhiều mà hyung, cứ từ từ đã nào.

- Thế còn cái ghế phó giám đốc thì tính sao?

- Tất nhiên là giữ cho em rồi!


~~~ CHAP 7 ~~~


2 người họ rủ nhau đi chơi vòng quanh Singapore rồi chuyện trò ríu rít với nhau, bỏ rơi 1 con người chỉ biết lủi thủi đi theo sau, cậu tủi thân lắm chứ, ai đời bỏ tụt cậu đằng sau như thế này, có biế cậu ghét cái cảm giác bị hụt hẫng lắm không? Chỉ tại cái con chuột xấu xí phá đám ấy, anh ta không đỡ cậu, để cậu ngã có phải hay hơn không là cướp đi người bạn mà cậu quen duy nhất tại nơi này.

- Thôi, 8 giờ tối rồi, em phải về khách sạn đây ah

- Ừ! Về cẩn thận! khi nào về thì nhớ gọi cho anh đấy ah! Hàn Quốc đang nhớ em đấy!

Thế là con chuột đó ngoắt lưng đi, lúc này Yunho mới quay sang Jaejoong, anh khoác vai cậu như là 1 người bạn thân, dụi má vào mái tóc mềm của cậu, cậu đẩy anh ra

- Sao mà cậu lạnh lùng thế hả?

- Còn hỏi ah, bỏ rơi tôi cả ngày trời, không giận mà được sao?

- Hừ! đồ trẻ con!

Yunho lục lục trong túi lấy ra 1 con heo Boo có cái cánh thiên thần và 1 con voi bé tí teo, anh nhét 2 con vật đó vào tay cậu

- Đi qua cửa hàng lưu niệm nhân lúc cậu không để ý tôi đã mua chúng cho cậu đó!

Tức là Yunho đã không hẳn quăng cho cậu “ 1 cục bơ”, thế mà cậu đã nghĩ sai cho anh rồi, cậu là người sai mới đúng. Jaejoong như muốn hét lên vì hạnh phúc, cậu hôn lấy hôn để vào 2 con vật đáng yêu đó

- Này, con heo voi kia,có về không?

- Có chứ! Đợi tôi với!!!!

Jaejoong chạy vội lên và nắm lấy cánh tay của Yunho, đêm ấy, có 2 kẻ đang bước trên đường và mỉm cười ngốc nghếch còn lòng thì tràn đầy niềm vui

- Tôi chưa muốn về, ở Singapore thì mấy giờ cũng đang là quá sớm cả, có muốn ra công viên không?

- Có chứ! Có được không đấy?

- Đi nào! – Yunho nắm lấy tay Jaejoong và dẫn cậu đi

Bàn tay anh ấm áp quá, ngón tay cậu nhúc nhích trong bàn tay ấm áp của anh, cậu thích cảm giác được bao bọc, được che chở như thế này, cậu cần 1 ai đó để mà bảo vệ và che chở cậu, 1 cảm giác an toàn, bờ vai anh rộng và mạnh mẽ như đang che chở cả thân hình bé nhỏ của cậu. Chân anh dài, anh bước từng bước dài và rộng nên anh đi rất nhanh, cậu phải bước hụt lại phía sau vì anh bước đi nhanh quá, cậu theo rất khó khăn

- Đi đu quay không?

Chiếc đu quay lớn vòng tròn có cả chục khoang cabin và treo đèn bắt mắt hấp dẫn ánh nhìn của Jaejoong, ngồi trên cao có thể nhìn thấy cả 1 Singapore thu nhỏ trong tầm mắt mình, ánh đèn đường ở thành phố sáng lên thành 1 dải sáng dài theo từng đường cong của con đường như 1 dải lụa sáng chói và mềm mại vậy

- Tôi đã từng mơ ước được lên đây… với người tôi yêu sau này… rất đẹp đúng không?

- Cái đó mà anh cũng phải mơ với mộng. Giàu như anh thì đi được bao nhiêu nơi chứ có mỗi cái đu quay thì thấm tháp gì.

- Cái cậu này! Người ta đang kể mà cứ xen ngang, muốn cắt lương không?

- Anh lấy tiền lương ra mà đe dọa nhân viên đấy à?

Rồi chả ai thèm nói chuyện với ai câu nào, đúng là đồ trẻ con, trẻ con đến không chịu được luôn. Lại như cũ, 15 phút sau lại quay ra cười cười nói nói, chỉ chỉ trỏ trỏ với nhau như 2 kẻ ngố. Yunho chỉ thấy 1 điều rằng khi ở cạnh Jaejoong anh cười nhiều hơn, vui hơn, anh cảm thấy không còn cô đơn nữa. Anh cứ muốn ở bên cạnh cậu thật lâu, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu, anh thích cậu cười, thích điệu bộ chu môi hay nhỉnh mũi của cậu, thích cậu vui vẻ, thích cả cái tính cách bướng bỉnh của cậu. Không biết từ khi nào cuộc sống tẻ nhạt của Yunho đã trở nên đầy màu sắc bởi Jaejoong. Những chuỗi ngày lặp đi lặp lại trong buồn chán bỗng trở nên vui vẻ và tràn đầy sức sống hơn, anh cảm thấy cuộc đời này không hẳn đã đáng buồn vì còn có Jaejoong, còn có người vẫn quan tâm và ở bên cạnh anh

Cabin hạ xuống dần dần để hành khách rời trò chơi, cả 2 chơi đủ trò trong công viên, Jaejoong đều 1 mình 1 ý chọn trò hết, toàn mấy trò mạo hiểm chả giống ai, cậu mà được đi công viên là lao đầu vào những trò mạo hiểm hoặc phi tốc độ, cho nên ai mà đi với cậu đến công viên là lần sau không dám quay lại công viên nữa luôn

- Đi chụp ảnh Stiker đi Yunho! Đằng kia kìa!!!

Jaejoong kéo tay Yunho đến chỗ chụp ảnh, cậu đội cái mũ cướp biển lên đầu anh còn cậu thì đeo 1 cái râu quai nón rồi cả 2 chụp chừng cũng chục kiểu, khi thì đội tóc xù, khi thì đội mũ phớt, khi thì đeo khăn bông,… Jaejoong chạy ra lấy ảnh, cậu đưa cho Yunho những tấm ảnh y hệt như ảnh mà cậu đang cầm trên tay rồi bảo anh cất cho kĩ trong túi mà làm kỉ niệm lần đi Sin này

Yunho mua kem cho Jaejoong khi thấy cậu cứ mè nheo đòi ăn kem, anh cũng thích ăn kem lắm, vì nó ngọt, nhưng ăn 1 mình thì thấy buồn buồn chán chán sao ấy, ăn kem phải ăn với người khác mới cảm nhận được vị ngọt của nó.

- Ah, cái cậu này, ăn uống kiểu gì thế hả? Mồm miệng dính đầy kem kìa!

Yunho đưa tay lau miệng cho Jaejoong, cậu chu cái môi màu đỏ hồng lên rồi nhìn anh bằng con mắt biết ơn làm anh đỏ mặt quay đi chỗ khác.

Trời bỗng đổ mưa xối xả, cả 2 ôm đầu chạy về khách sạn, Yunho cởi áo khoác của mình ra và trùm lên đầu Jaejoong cho cậu đỡ ướt, chạy được về đến nơi thì cũng ướt trụi lủi rồi. Cả 2 nhìn nhau ướt trụi và bật cười.

Sau đêm ấy Jaejoong nhận ra 1 điều là…

Yunho thực sự rất yếu, mới dầm mưa có 1 lúc đêm qua mà sáng ra đã ốm lên ốm xuống rồi, chỉ tội mỗi Jaejoong, phải đi mua gà về nấu cháo, thay khăn đắp trán thường xuyên, rồi dùng mọi cách để hạ sốt. Người Yunho nóng hâm hấp đến 39 độ rưỡi, lại còn ho sù sụ nữa, cậu chỉ dặn anh là nằm yên 1 chỗ là được còn cậu thì chạy đi chạy lại lo chăm sóc anh.

…………………..

- Sao anh lại coi TV? Anh không biết là vi khuẩn sinh sôi nhanh hơn 80% khi gặp sóng TV à? – Jaejoong giật cái điều khiển và tắt TV

- Ai nói với cậu cái thứ vớ vẩn đó?

- Tôi nói! Ốm thì lo mà giữ mình, không coi TV! HẾT!

Yunho đành ngậm đắng nuốt cay không dám động đến cái remote TV nữa dù lí do cậu đưa ra thì anh chưa hề nghe bao giờ. Cái gì mà vi khuẩn sinh sôi nhanh hơn 80% khi gặp sóng TV chứ. Anh nhìn cái TV đã tắt ngúm từ khi nào rồi gằn giọng

- Bây giờ thì vi khuẩn sẽ không thấy đường mà sinh sôi nữa đâu ah!!!!!


……………………


- Không được lướt web! Anh đanh ốm mà ngồi trên mạng cả ngày thế hại não lắm đó! Như tôi đây này, người thực tế và không bao giờ sống trên thế giới ảo

- Cậu không muốn biết người ta đang làm gì ư?

- Họ cũng như ở tù thôi, mạng là tù túng mà. – Jaejoong ngẫm nghĩ 1 lúc rồi lại nói – nhưng mà tôi cũng muốn biết Hero của TVXQ đang làm gì trên twiter

- Anh ta đang làm ca sĩ, đang độc thân và chắc chắn là không ở tù!

Yunho đáp rồi đắp chăn lại ngủ cho xong chuyện

………………………


- Tôi hết chịu nổi rồi ah….

- Anh gắng 1 chút nữa thôi… nào.. AAAA…

- Cái món cháo gà hạt sen của cậu tôi đã ngán đến tận cổ rồi đấy ah! Đến mức con gà còn đang than thở với tôi nữa kìa!

Jaejoong áp tai vào bát cháo gà hầm nóng hổi rồi đưa con mắt kì cục lên nhìn Yunho

- Tôi nghe nó nói là anh ăn món này sẽ bổ lắm ah! Há miệng ra nào! Nói AAA đi!
- A ~… ực….

- Ah! Anh đừng có xỉu mà! Ăn cho hết đã hẵng xỉu, còn 2 nồi nguyên xi tôi để trong bếp ah!!! Dậy đi!!!

………………….

Đúng là cực hình với Yunho mà, anh làm sao mà sống nổi đây? Cậu chăm sóc anh chu đáo như thế anh cũng có lời cảm ơn nhưng mà cậu đang đày thân xác anh thì đúng hơn đấy

Anh đang phải sống như 1 người thiếu hết cả tứ chi trên cơ thể, ngồi đần như đứa thiểu năng, anh chỉ ngồi 1 chỗ ngắm cảnh qua cửa sổ, mà hiếm lắm cậu mới mở cửa sổ ra cho anh ngắm còn lại toàn là đậy rèm kín. Không có TV, không lướt web, không di động, không đi lại và tuyệt đối không – được – chống – đối mệnh lệnh của Jaejoong

Anh cũng thấy tự phục mình vì đã có thể nhẫn nhịn được những thú vui mà anh rất yêu thích hàng ngày. Nghĩa là cậu quản lí tất – tần – tật nhất cử nhất động của anh, còn bày ra trò xông lá thuốc giải cảm nữa, anh thề là từ nay về sau anh sẽ giữ sức khỏe 24/24 mà có bị ốm cũng không – bao – giờ nói cho Jaejoong biết. 1 lần là đủ lắm rồi!

Chỉ có ăn và ngủ là 2 hoạt động mà cậu cho phép anh làm còn lại là never và chấm hết. Cái này nói ốm chắc chẳng ai tin vì cái món cháo gà hầm hạt sen siêu béo bổ của cậu đã giúp anh tăng gần cả chục kí rồi đấy, thế này vài bữa chắc anh thành 1 con heo chỉ biết ăn rồi ngủ cũng nên ah

Anh muốn làm việc, muốn làm việc cơ !!!!!!

………………………

- Sao? Tối nay phải kí gấp 1 hồ sơ quan trọng à? Được rồi, tối tôi sẽ … đến… ực… à thôi… nhờ cậu đến kí hộ tôi… n… nhé…

Yunho vừa lén trả lời điện thoại của trưởng phòng thiết kế thì gặp ngay Jaejoong lù lù đằng sau với gương mặt của 1 “ hung thần” ==, cậu nhìn anh bức xúc rồi kéo tuột về phòng, ấn dúi anh nằm trên giường và hạ chốt câu cuối : không rời giường dù là nửa ngón chân cậu cũng sẽ “ cắt phăng”

Từ khi mào giám đốc đã biến thành nô lệ ngoan ngoãn của cậu thư kí này, chỉ biết mệnh lệnh của cậu là tất cả thôi ah.

Jaejoong ngồi chực 1 bên Yunho chờ anh ngủ rồi cậu mới yên tâm đi làm việc khác, tất nhiên chẳng biết làm gì nữa anh đành ngủ. Giấc ngủ của anh không ngon cho lắm, cậu thấy anh cứ rùng mình rồi bàn tay thô của anh rung rung lên, cậu nắm lấy tay anh và trấn an “ không sao đâu”, anh cũng nắm chặt lấy tay cậu, 2 hàng nước mắt lăn dài trên 2 gò má của anh, môi anh mấp máy

- M… mẹ… mẹ ơi… con đau lắm mẹ à… mẹ về với con đi… mẹ … mẹ đừng đi mà…

- Anh yên tâm…. Bình tĩnh nào…

Cậu lau những giọt mồ hôi trên trán Yunho rồi im lặng ngắm nhìn anh ngủ, Jaejoong mím chặt môi lại rồi hát, cậu hát, giọng cậu ấm và cao, trong trẻo và ngọt ngào. Lời hát của cậu làm cho người ta phải ngẩn ngơ. Còn Yunho, anh cũng không nói mớ nữa mà chìm vào 1 giấc ngủ ngon hơn…

Cứ thế, Jaejoong hát và nắm chặt lấy tay Yunho rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay

~ CHAP 8~

~ Sáng hôm sau~

Yunho mở mắt dậy và thấy mình có khỏe hơn rồi, anh vươn vai và nhìn sang bên cạnh, Jaejoong ngủ gục bên cạnh anh, tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay anh, khẽ gạt tay Jaejoong ra, Yunho mỉm cười với cậu. Cậu vì anh mà đã thức đến ngủ gục luôn sao.

Anh đi vào nhà tắm và lấy nhiệt kế đo xem mình đã bớt được chừng nào rồi. Anh chỉ như muốn rú lên khi nhiệt kế chỉ 37 độ bình thường, thế là thoát khỏi “ thiên đường” chăm sóc của Jaejoong rồi nhé! anh cười sảng khoái và đánh răng rửa mặt với tất cả niềm hân hoan của mình.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm, Yunho định chạy đến bên Jaejoong thông báo tin anh đã khỏi ốm rồi thì anh thấy cậu đang chống tay lên trán, mặt mũi phờ phạc lắm. Anh gọi mà cậu cũng chỉ ậm ừ đáp lại, rồi hết ôm đầu kêu nhức lại bóp vai kêu đau. Yunho đi về phía Jaejoong và sờ tay lên trán cậu

- Jaejoong… sao người cậu nóng thế này? ốm rồi!

Yunho ấn Jaejoong nằm xuống giường rồi đắp chăn cho cậu và chạy đi lấy khăn đắp trán. Chắc vì cậu đã truyền hết sức khỏe của mình sang cho anh và nhận lại căn bệnh của anh đây mà, vi khuẩn thật đúng là sinh sôi nhanh quá mà lại dễ lây nữa.

Yunho nhìn Jaejoong lo lắng nhưng rồi mặt anh dần dần thay đổi. Không biết là nghĩ gì nhưng mà anh làm ra vẻ đắc ý lắm, xoa tay rồi cười hà hà


/Kim Jaejoong… kì này cậu chết với tôi/


……………………………


- Yah! Sao anh lại lấy điều khiển TV của tôi?

- Vi khuẩn sinh sôi nhanh hơn 80% khi gặp sóng TV đó! Chính cậu nói như thế mà nên bây giờ…. Nào… ngủ đi nhé!

Yunho cười tươi rồi tắt ngúm cái TV trong con mắt căm phẫn của Jaejoong, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu rồi cầm remote đi ra ngoài.

………………………….


- Hí hí! Hero nói trên twiter là rất vui sau buổi đi chơi với U Know đây này! Comt cho anh ấy vài dòng cái đã nào

“ Phụp”

- Đừng lướt web chứ! Hại não lắm đó! Đừng có sống mãi trên thế giới ảo như vậy ah, mạng là tù túng mà!~

Yunho tay cầm cái dây cắm điện và tháo cái ổ cắm ra rồi cười ngọt ngào với Jaejoong, anh cất cái máy tính đi và tịch thu kèm cả điện thoại của cậu vì sợ cậu sử dụng 3G. Biết thế này cậu đã thả rông cho anh ta mấy bữa rồi!! AAA !!! điên mất!

…………………………


- Nào… há miệng ra nào… nói AAA đi!!!

- Khônggggg!!!!!!!

- Cháo bồ câu hầm đậu đỏ bổ lắm này, ăn đi! Nhanh lên… còn 2 nồi nguyên xi tôi để dưới bếp nữa ah…. Ăn nhanh cho mau khỏe nào… AAA

Yunho cầm bát cháo rượt theo Jaejoong chạy quanh phòng và Jaejoong cuối cùng cũng chịu thua và phải chấp nhận ăn cái món cháo kinh hoàng đó. Đến cả điện thoại bàn mà Yunho cũng tịch thu để Jaejoong không gọi phục vụ bàn mang đồ ăn miễn phí lên. Cậu đúng là số con rệp mà… lần sau anh ta có ốm cậu cũng không thèm chăm sóc làm gì cho tốn công!!! Đúng là nuôi ong tay áo mà


…………………………….


- AAAA!!! Tao điên mất! hắn ta cứ bắt tao ăn cái món cháo béo bở ấy rồi còn cấm tao sử dụng công nghệ thông tin nữa! sao tao sống được đây???

Jaejoong than thở với con heo Boo và con voi mà Yunho mua tặng mình, cậu chỉ biết trút giận vào đó! Hễ cứ nhìn thấy 2 con vật vô tội đó là Jaejoong nhớ đến mặt Yunho rồi đấm thùm thụp vào 2 con vật vô tội.

Chỉ có 1 kẻ lúc nào cũng đứng ngoài cửa nghe những lời than thở đáng yêu đó rồi cười đắc ý lắm

……………………………….


Mất cả tuần sau Jaejoong mới khỏi ốm! không phải nói cậu mừng đến mức nào, cậu thành kẻ lạc hậu mất rồi! Cả tuần chả biết được người ta làm cái gì trên mạng, có tin gì mới trên TV, giờ cậu cứ như người cổ đại lạc đến xứ hiện đại ấy! chỉ tại cái tên Jung Yunho.!!!!!

Hôm nay cũng là ngày phải về lại Hàn Quốc, thế là Jaejoong đã có 1 khoảng thời gian khá dài ở bên Singapore và giờ là về Hàn để tập trung vào công việc của 1 thư kí giám đốc. Jaejoong đưa đôi mắt tiếc nuối nhìn lại 1 lần nữa đất nước đáng yêu này rồi mới đi lên máy bay về Hàn.

Jaejoong nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những đám mây trôi bồng bềnh, cậu nghĩ đến Junsu, có lần nó đã từng hỏi cậu là có thể chạm đến mây được không và cậu mỉm cười là khi nào lớn nhất định cậu sẽ cho nó đi máy bay để tận hưởng cảm giác được nhìn thấy mây ở gần mình là như thế nào.

- Cậu nghĩ cái gì vậy?

- Không có gì…

- Uống nước hoa quả không?

Jaejoong cầm lấy lon nước từ tay Yunho rồi lại xa xăm nhìn ra ngoài, rõ là đang có tâm sự mà cứ giả vờ không có gì. Anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ mông lung. Chợt, Jaejoong mở lời thẫn thờ

- Tôi nhớ nhà…

Yunho không nói gì, chỉ im lặng vì anh biết Jaejoong cần 1 sự im lặng để mà suy nghĩ. Chừng 1 lúc lâu sau, Yunho mới mở lời

- Tôi nhớ mẹ…

Jaejoong quay sang Yunho và hỏi nhỏ, đôi mắt cậu chăm chú nhìn biểu hiện trên mặt anh lúc này

- Mẹ anh đâu?

- 10 năm rồi tôi chưa gặp mẹ… mẹ tôi giờ không biết ở đâu nữa…

Lần đầu tiên Yunho nói với Jaejoong về chuyện riêng của gia đình anh, cậu không hiểu anh đã gặp chuyện gì trong quá khứ nhưng mà cậu biết chắc điều đó vô cùng tồi tệ và làm anh đau khổ lắm…

Cậu chỉ mỉm cười rồi lại nhìn ra những đám mây trắng xóa như kẹo bông. Yunho đã dần thu hẹp khoảng cách với cậu rồi, cậu thích điều đó…

……………………………

- Jaejoong ! Dậy đi! Đến nơi rồi!!!

Yunho kịch liệt lay Jaejoong dậy và lấy hộ cậu hành lí vì cậu còn đang ngái ngủ. Cậu không biết anh đã ngắm cậu ngủ lâu như thế nào đâu, anh mất rất rất nhiều thời gian chỉ để nhìn ngắm Jaejoong ngủ say, việc mà anh chưa bao giờ làm.

Cả 2 về ngay công ty Hey! YJ

Chào đón giám đốc và thư kí về là tất cả các nhân viên trong ty, họ bật pháo ăn mừng và vui vẻ nhận quà từ giám đốc. Tất cả anh em trong công ty đêu vui vẻ tay bắt mặt mừng với Jaejoong rồi còn rủ cậu đi hát nữa, dù đã chối đây đẩy nhưng họ lại mời rất nhiệt tình, cậu nỡ lòng nào mà từ chối đây.

Jaejoong và Yunho đi theo các anh em trong công ty đi hát Karaoke, được mời rượu, Jaejoong uống rất nhiệt tình vì đó là sở trường của cậu mà, cậu có thể uống 4 tiếng mà vẫn tỉnh táo như thường cơ, mà không biết là hôm nay có phải rượu nặng quá không mà cậu say bí tỉ, mặt đỏ gay. Yunho cũng chẳng kém gì, chỉ hơn được cái là vẫn chưa say đến nói sảng như Jaejoong. Có nhiều người đã ngủ lại căn phòng đó vì quá say, Jaejoong cũng chẳng lết về nổi, Yunho đành đưa cậu xuống xe của anh vì may ra anh còn tỉnh táo và tưởng là mình có thể lái xe đưa Jaejoong về nhà nhưng anh cũng chẳng kém gì, cứ ôm vô lăng mà gục lên gục xuống, cố làm mọi cách nhưng anh say quá rồi.

- Ư… ư…

Jaejoong rên lên ư ử, Yunho quay sang nhìn Jaejoong đang say khướt, cậu nói sảng cái gì đó không rõ rồi cười giả lả như người tự kỉ. Cậu than mệt, than khó chịu, rồi lại than nóng nữa. Jaejoong bứt 3 hàng cúc áo ra rồi cười vì đã đỡ nóng hơn, lại còn khươ khoắng lung tung chả ra thể thống gì, Yunho cài lại dây an toàn cho Jaejoong nhưng mắt anh hoa lên rồi cài mãi mà không được.

- Ahahahaha!!!!! Anh là ai ahhh???...anh… định sàm sỡ tôi phải không? Ahaha… - Jaejoong chỉ vào mặt Yunho và cười như điên như dại – Đừng tưởng…. tôi say mà làm bậy nhé!!!... tôi chưa say đâu ah…. Ahahaa… nhìn tôi này…. Aizzaaa…tôi… khỏe… lắm ah… anh mà… làm gì…. Tôi sẽ cho anh… biết tay… ahahaha….

Yunho đưa con mắt đờ đẫn nhìn Jaejoong, anh cũng cười giả lả mà chỉ chỉ vào cậu

- Ahaha…. Cậu á… cậu mà chưa say thì tôi… còn tỉnh nhé… ahaha…. Mà tôi cũng chẳng thèm động đến cái người…. như cậu ah… khi nào cũng làm như mình… có giá lắm ấy… ahahaha…

- Anh… muốn chết… phải không??? Ahha……hahaha…Tôi có giá hơn anh đó… nhìn tôi này… ahahaha…

Jaejoong ôm lấy gương mặt Yunho và hôn lấy hôn để vào môi anh mà không kiểm soát được bản thân mình nữa, Yunho cũng chẳng biết trời trăng gì, cũng ngấu nghiến đôi môi Jaejoong. Anh cảm nhận được vị ngọt của môi cậu hòa cùng rượu đắng, chiếc áo bị hở 3 hàng cúc của Jaejoong cũng được Yunho cởi phăng ra, anh xoa bóp ngực cậu còn Jaejoong ôm lấy đầu Yunho và rên rỉ khe khẽ theo từng cái nhịp điệu của bàn tay anh trên ngực cậu. Jaejoong chủ động mở miệng để Yunho đưa lưỡi sang, chiếc lưỡi nóng bỏng của Jaejoong chờn vờn Yunho 1 cách mất kiểm soát. Tiếng nút lưỡi vang khắp cả gian xe hòa cùng tiếng thở gấp và rên rỉ của Jaejoong. Yunho sờ vào đũng quần cậu và xoa cho đến khi cái đó của Jaejoong cứng lên làm chật và ướt quần của cậu. Anh giỏi trong chuyện này hơn cậu nghĩ, Jaejoong quay người để đầu dựa vào tường và chân cậu đặt lên ghế, chân cậu chạm đúng phần dưới đang nhức nhối của Yunho, anh rên khẽ trong miệng rồi cũng cảm thấy bên dưới mình đang chật dần. Nhưng hình như Jaejoong say quá nên cậu không đủ sức mà tiếp tục, cậu ngủ gục luôn còn Yunho cũng gục trên ngực cậu, tay vẫn ở trên quần cậu.

~ CHAP 9 ~

Jaejoong mở mắt dậy khi thấy có tiếng la hét chói tai làm cậu không tài nào ngủ nổi nữa, cậu dụi mắt, thấy người mình đang rất mỏi và nặng cậu cố mở mắt dậy xem tại sao người mình lại trở nên nặng nề như thế này.

Có 1 con gấu béo đang ngủ trên ngực cậu và tay thì động vào quần cậu, cậu lại còn để trần nữa, những tiếng hét xung quanh là của 1 số nhân viên trong công ty đã rủ 2 người đi hát và uống rượu và 1 số là người khác không quen biết. Cậu hét toáng lên làm Yunho tỉnh giấc, anh dụi đầu vào ngực cậu mà anh tưởng đó là cái gối, anh lười biếng mở mắt dậy và đơ ra 1 hồi


Ủa… cái hồng hồng kia là cái gì vậy?

Đây đâu phải gối nhà mình

Mềm quá… thơm nữa ah…

Cái gì đây?


Yunho tỉnh dậy và anh nhìn quanh, cuối cùng Yunho cũng hiểu sự việc, anh bật ngược người ra sau và đầu đập vào cửa kính khi bị 1 lực rất mạnh đẩy anh ra. Jaejoong vớ lấy caí áo bị quăng trên sàn xe và mặc vội vào, cậu không nhớ gì đêm qua nữa, cậu đoán chắc anh ta nhân lúc cậu say đã sàm sỡ cậu đây mà. Còn Yunho thì ngẩn mặt với anh em trong công ty, anh chỉ mang máng nhớ là Jaejoong kéo anh vào 1 nụ hôn rất ngọt và anh đã làm gì sau đó thì anh chịu, không thể nào mà anh nhớ nổi mọi chuyện hôm qua nữa. Anh thì đinh ninh là cậu quyến rũ anh trước, cậu thì nghĩ là anh sàm sỡ cậu. Cuối cùng 2 người rơi vào trạng thái nghi ngờ nội bộ.

Jaejoong lao ra khỏi xe Yunho như kiểu là anh chuẩn bị hiếp cậu không bằng, cậu trỏ ngón tay vào chỉ vào người Yunho, tay cậu ghì lấy ngực áo

- Anh… anh dám… sàm sỡ người…. say à…. Anh … anh…

- Là cậu quyến rũ tôi trước!!!

- Tôi… có chết cũng không bao giờ làm cái trò đồi bại đó đâu nhé!!! anh gắp lửa bỏ tay người ah… tôi… tôi… có say cũng không bao giờ làm cái trò quyến rũ người khác nhé…

Thế là ngay trong gara để xe có hẳn 1 vụ cãi nhau của giám đốc và thư kí, cuộc chiến chỉ kết thúc khi Jaejoong lao vào xe và cho Yunho 1 cái tát nổ đom đóm, cái tát mạnh đến nỗi cả đường chỉ tay cũng hằn rõ mồm một trên đó. Hic…

- Yahhh!!! Cậu đứng lại đó cho tôi! Kim Jaejoong!!!! Đồ thỏ đế!!!

Jaejoong chạy nhanh ra khỏi cái chỗ mất mặt đó. Cậu ứ thèm đi làm nữa… cậu còn mặt mũi đâu mà nhìn anh em trong công ty nữa ah…

Jaejoong bật khóc ngon ơ khi tưởng mình đã mất hẳn lần đầu dưới tay Yunho, đồ cáo già!!! Thế mà cậu cứ tưởng anh ta là người tốt chứ!! Anh ta cũng như bao nhiêu kẻ lợi dụng người ta thôi. Thu mình trong 1 góc nhà, cậu nhìn 2 con thú nhồi bông mà Yunho mua tặng cho hôm đi sang Sin vừa rồi, thế là cậu lại tức giận hành hạ 2 con vật đáng thương đó như coi đó là Yunho, rồi cậu quăng chúng vào 1 góc để không nhìn thấy chúng nữa

…………………..

- Hôm nay Jaejoong vẫn chưa đi làm à?

Yunho ngày nào cũng hỏi câu ấy khi đã 10 ngày nay cậu không có mặt ở công ty, các nhân viên nhìn anh vẻ nghi ngại

- Cậu ấy làm gì có mặt mũi nào mà đến công ty nữa hả sếp… tại sếp cả chứ…. Ai bảo… khi đó mà kiềm chế thì…

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, là cậu ấy quyến rũ tôi trước!!! tôi chỉ… khi đó say quá nên… làm theo cảm tính thôi!!! Aish…

Yunho đã mất cả tuần gãy lưỡi để giải thích với tất cả mọi người đó chỉ là 1 sự vô tình không đáng có mà thôi.

Anh nhớ Jaejoong đến điên lên đi được, anh cũng chẳng dám đến nhà cậu mà gọi cậu đi làm nữa, rốt cuộc khi đó anh mà kiềm chế thì chắc cũng chẳng đến mức này đâu ah.

“ Cốc cốc”

- Jaejoong! – Yunho bật dậy khỏi ghế

- Tada!!! Hyung bất ngờ chưa? Em đã về Hàn rồi đây!!!

- Yoochun? – mặt Yunho lộ rõ sự thất vọng tràn trề làm Yoochun cụt hứng

- Hyung không vui khi em về à? Tưởng hyung sẽ mừng lắm chứ! Mất công em sửa soạn về sớm! – Yoochun xịu mặt

- Không… mà vì có vài việc nên… hyung vui lắm mà… đi ăn thịt nướng nhé?

- Vâng!!!!

Yunho và Yoochun đi thẳng đến quán thịt nướng, Yoochun hít hà mùi hương đậm chất Hàn Quốc này, khi ở nước ngoài chả có mà ăn dù thèm lắm. Yunho đưa Yoochun vào 1 bàn và tươi cười kêu phục vụ bàn. 2 anh em ngồi ăn rồi huyên thuyên đủ chuyện nhưng không hiểu sao Yunho vẫn chẳng thể nào vui vẻ nổi, mắt anh cứ nhìn đi đâu đó xa xa, chốc chốc lại thở dài

- Hyung định lấy vợ chưa?

- Chưa… ai mà lấy hyung chứ!

- Ấy! hyng mà kêu 1 phát là các em đến xếp hàng từ đây ra ngoài đường lớn ấy chứ! Mà hyung đã biết yêu chưa đã! Khi nào cũng chỉ lo công với việc, đời còn dài mà… bao nhiêu em trẻ đẹp phơi phới đấy thôi! Nào! Bắt đầu để ý đến 1 cô đi!

Yunho lắc đầu cười nhạt. Anh mân mê ly rượu mà chỉ muốn đập tan nó rồi hét lên “ Là tại mày mà Jaejoong đã lẩn tránh tao!!!”, anh thề từ nay anh không bao giờ uống rượu nữa, nhưng mà như vậy thì cậu cũng đâu có quay về bên anh nữa.

Có phải anh yêu rồi không?

Vớ vẩn! yêu cái gì mà yêu!

Mà Yoochun nói cũng đúng, đời còn dài, để ý đến 1 cô gái nào đó đi còn hơn là anh cứ sống kiểu thế này. Jaejoong đơn thuần cũng chỉ là thư kí thôi mà, cần gì anh phải tương tư cậu đến thế chứ.

Đặt ly rượu sóng sánh trên bàn Yunho khoát tay với Yoochun

- Đi Bar không? Nhân tiện để hyung tìm 1 cô gái nào đó luôn!


~ Bar Sky ~

- Uống với anh 1 ly chứ? – Yunho đưa rượu cho cô gái ăn mặc khêu gợi đang ngồi bên cạnh mình, cô nàng nũng nịu dụi đầu vào người Yunho rồi mân mê áo anh.

- Hyung phải thế chứ! Nâng cốc nào!~

Cứ cố vui mà Yunho chẳng thể nào vui được, anh cũng không hiểu tại sao nữa. Anh dường như đã mất 1 cái gì đó gọi là niềm vui, niềm vui của anh cũng theo Jaejoong mà đi mất rồi

/ Không được! không được nghĩ đến cậu ta nữa! mình làm sao thế này?/


Yunho ôm đầu rồi lắc mạnh

- Oppa… oppa làm sao thế?

Cô nàng ngồi xoa bóp vai cho Yunho, anh mỉm cười nhìn cô ả rồi hôn hít vào gò má đầy phấn kia. Anh kéo cô ả đứng dậy và ôm vai đi ra khỏi Bar

- Hyung đi trước đây!

Yoochun cười giả lả với vài cô gái bên cạnh rồi vẫy tay chào Yunho.

Anh đưa cô nàng ra ngoài Bar rồi cô ả thì thầm vào tai Yunho

- Bên kia có nhà nghỉ kìa oppa…


……………………………….


- Cho tôi 1 phòng!

- Vâng… anh vui lòng đợi… trong khi đợi anh uống caffe chứ?

- Cảm ơn…

Yunho cầm ly caffe lên nhưng khi đặt xuống bàn lại lỡ tay làm đổ ra bàn

- Không sao ah… để tôi kêu dọn phòng…

1 cậu thanh niên đội cái mũ nồi tất tả chạy ra ngoài và đứng sững lại khi nhìn thấy Yunho, Yunho cũng nhìn cậu ấy trân trân như không tài nào rời mắt được

- J… Jae…joong… Jaejoong…

- Oppa…. Người quen của anh à?

Jaejoong nhìn Yunho rồi nhìn sang cô gái đang tựa đầu lên vai anh bàng hoàng, cậu đứng như chết lặng không dám nói câu nào.

- Jaejoong! Cậu làm sao thế? Mau lau vết caffe trên bàn khách kìa!

- Dạ! em xin lỗi…

Jaejoong cúi mặt xuống và lau dọn vết caffe trên bàn, cậu cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng lên mà nhìn Yunho nữa. Cậu vừa ngượng vừa thất vọng tràn trề. Không hiểu sao cậu thấy đau nhói khi Yunho đưa 1 cô gái khác vào nhà nghỉ, cậu biết anh sẽ làm gì, làm những chuyện mà người ta vào đó vẫn hay làm… cậu không có quyền ghen nhưng cậu thấy khổ sở và đau khi thấy anh như thế. Cậu lẳng lặng quay lưng đi. Tránh mặt anh 10 ngày nay làm cậu mệt mỏi hơn bao giờ hết, cậu chỉ nói chuyện với lũ thú bông cho khuây khỏa nỗi buồn, tuy hôm đó cậu giận anh nhưng cậu cũng trách mình sao lại uống say thế, cậu định nếu anh gọi điện hoặc nhắn tin lời xin lỗi thì cậu sẵn sàng tha lỗi cho anh. Trong thời gian chờ cậu xin làm dọn dẹp ở 1 nhà nghỉ và bây giờ…

- Jaejoong … - Yunho chạy đến và nắm lấy cánh tay cậu

- Chúng ta quen nhau à? – Jaejoong giật tay ra rồi đi vào trong thật nhanh, cậu hèn quá, chỉ biết chạy trốn thôi

Yunho đứng lặng ngắt ở đó rồi nhìn theo cái dáng chạy nhỏ bé của Jaejoong khuất dần, cậu đã cự tuyệt lại anh…

Yunho sờ vào ngực trái và anh thấy đau như có cả vạn nhát dao xuyên qua vậy, anh cúi đầu xuống đất và thấy 1 giọt nước mắt lăn trên má mình

- Chìa khóa phòng của quý khách đây…

- Ah… cảm ơn… nhưng tôi có thể hủy phòng được không ah…

- Ơ… thôi cũng không sao ah…

Cô gái có vẻ thất vọng, anh dẫn cô ả ra ngoài rồi mỉm cười nắm lấy tay cô nàng và vuốt mái tóc dài rủ xuống bờ vai

- Anh xin lỗi… dù sao cũng cảm ơn em…

- Không có gì ah…

Yunho nhét vào bàn tay cô 1 số tiền khá lớn mà anh rút ra từ túi, cũng không biết là bao nhiêu nữa. Cô ả nhìn Yunho vẻ đầy nuối tiếc rồi cúng hôn vào má anh mà quay lưng đi vào Bar

~ CHAP 10 ~

- Hyung nhát thế? Cô ta nói với em là hyung chưa động đến cọng tóc của cô ta nữa! trời ơi! Hay là hyung bị bất lực rồi???

- Thôi đi Yoochun!!! Hyung của mày đang điên lên đây!

Yunho ôm đầu và bực bội trả lời Yoochun. Anh đã vui biết chừng nào khi gặp lại Jaejoong vậy mà cậu lại nói như anh và cậu chỉ là người dưng không quen không biết. Trong thâm tâm anh lúc đó muốn ôm cậu thật chặt, chỉ thế là đủ rồi vậy mà… anh nhát quá…

Vừa nhát vừa hèn nữa…

- Tối nay đi Bar nữa nhé? – Yoochun hào hứng

- Không! Chiều nay hyung về sớm! bận!

- B - Ậ - N – Yoochun giả bộ nhéo nhéo giọng Yunho và bị anh phát cho 1 cái vào lưng rõ đau


…………….

Yunho cứ ngồi trong chiếc Ferrari và nhìn vào căn nhà trọ bé nhỏ của Jaejoong, anh muốn gọi tên cậu nhưng anh lại không dám

- Cái anh kia! Làm gì mà đậu cả Ferrari trước nhà người ta thế? Muốn khoe xe thì đi chỗ khác nhé! – Bà chủ nhà chống nạnh quát

- Ah… cho tôi hỏi Kim Jaejoong có nhà không ah?

- Đi làm rồi! 5h sáng nó đã đi rồi! cậu có đợi thì đợi chứ nó phải đến 11h đêm mới về nhà

- Vâng… vậy để tôi đợi…

- Mà cậu đợi trong xe thế lấn chiếm hành lang đi lại kìa! Ngoài kia có bãi đỗ xe đó, vào đó mà gửi, cậu là gì của Jaejoong thế?

- Tôi là giám đốc đến để gọi cậu ấy làm … ờm… à… làm hồ sơ…

- Thôi được! tôi có chìa sơ cua đây, cậu vào trong mà đợi!

Yunho cảm ơn bà chủ nhà rối rít, đúng là trên đời có lắm người tốt thật! há há!!!! Anh đi cất xe rồi quay lại căn nhà trọ đó và mở cửa ra, căn phòng nhỏ bé xập xệ, cánh cửa cũng thấp hơn đầu anh, phòng Jaejoong đơn giản, cũng chẳng có gì ngoài cái tủ gương để quần áo và đồ dùng cá nhân, 1 cái bàn, 1 tấm nệm và chăn cùng gối cất trong góc. Anh nhìn thấy 2 con thú bông nhỏ bé mà anh đã mua tặng cậu, chúng đang ngồi trên chiếc tủ gương của Jaejoong và tựa đầu vào nhau. Anh đi tới và chạm vào chúng, 2 con vật thì đang mỉm cười còn anh thì rầu rĩ. Yunho mở tủ Jaejoong ra, toàn là quần áo của cậu và những tấm ảnh Stiker mà cậu và anh đã chụp ở Singapore, ảnh của anh anh đã cất trong túi đi làm để không quên là để nó ở đâu, tính anh thì cũng hay quên lắm. Anh nhìn vào gương mặt cười tươi rói của Jaejoong trong ảnh và thấy buồn, giá mà bây giờ anh thấy cậu nở 1 nụ cười như thế với anh thì… anh đóng tủ lại nhẹ nhàng

Yunho ngồi trên sàn nhà Jaejoong và kiên nhẫn đợi cậu về dù đã rất cố gắng để không gằn giọng càu nhàu cái thói bướng bỉnh của cậu này, kiếm tiền không xấu nhưng mà cũng nên giữ gìn sức khỏe, chứ làm ngày làm đêm, ăn thì ki cóp 3 cọc 3 đồng thì làm sao mà khỏe được. Anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay vì quá mệt và mấy đêm nay có khi anh đã mất ngủ cả đêm chỉ vì tương tư 1 người.

“ cạch”

Jaejoong vào nhà 1 cách mệt mỏi, 2 cánh tay cậu chỉ như muốn gãy ra thành từng khúc vì lau dọn quá nhiều. Nhưng chưa kịp nằm xuống sàn cái phịch cậu đã ngỡ ngàng và chết sững khi nhìn thấy Yunho đang ngủ ngon lành trên sàn nhà cậu. Jaejoong bực mình khi có kẻ dám đột nhập nhà mình mà chưa có sự xin phép của cậu, nhưng mà cậu cũng không biết làm sao mà anh ta vào được nhà cậu khi mà chìa khóa cậu đã cầm đi làm.
Về Đầu Trang Go down
yunyunjaejae

yunyunjaejae


Tổng số bài gửi : 109
Join date : 28/01/2011

[R] Thư kí rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] Thư kí rắc rối   [R] Thư kí rắc rối I_icon_minitimeTue Sep 18, 2012 11:32 am

Cậu ngồi xuống và nhìn vào con người đang nằm ngủ ngon lành trên sàn nhà kia rồi bỗng bật cười, mới có mấy bữa không gặp mà anh thay đổi nhiều quá. Quần áo thì nhăn nhúm, râu cũng chẳng chịu cạo trông cứ như người từ đâu đến ấy, chẳng ra dáng một giám độc gì cả. Thế này thì thật là... cậu cứ ngồi im đấy, không muốn làm anh thức giấc, dường như anh ngủ rất say rồi. Thời gian cứ thế im lặng trôi, chỉ có tiếng đồng hồ tik tok khe khẽ.

Không hiểu sao bao nhiêu những giận dỗi của ngày hôm ấy cậu không còn nữa, cậu nhớ anh nhiều lắm đấy, tự dưng
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[R] Thư kí rắc rối Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] Thư kí rắc rối   [R] Thư kí rắc rối I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[R] Thư kí rắc rối
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
ღ♥ °•° --> 8A-Quang Trung-Vinh< -- °•° ♥ღ  :: Your first category :: Giải trí :: δΦVương Quốc Cass-DBSK↨♠-
Chuyển đến